Tôi và Triệu Tử Long ngủ say như chết, bị Vương Lỗi hét lên như vậy, lập tức bừng tỉnh. Ngay khi nghe thấy lại có người chết, chúng tôi vội vã chạy ra khỏi nhà.
Còn chưa chạy đến cổng miếu Thành Hoàng, chúng tôi đã thấy rất nhiều người lạ mặt, đủ mọi loại người, tất cả đều là thầy pháp.
Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào hai cây liễu ở cổng miếu Thành Hoàng. Tôi nhìn lên theo, vừa hay thấy hai xác chết khác bị treo trên cây liễu.
Hai thi thể này mặc quần áo nhà họ Bạch, kiểu chết giống nhau. Toàn bộ khuôn mặt bị người xẻo đi mất, chỉ còn một mảng máu thịt mơ hồ.
Máu chảy ra vẫn chưa đông lại, vừa nhìn là biết mới chết mà thôi, còn có rất nhiều ruồi nhặng bay quanh khuôn mặt bị xẻo của hai thi thể.
Nào ngờ chúng tôi còn chưa đi qua đó thì Bạch Thừa Chí đã lao về phía chúng tôi, giận dữ hét lớn: “Bọn mày dám giết người của tao, cho rằng nhà họ Bạch chúng tao dễ bị ăn hiếp vậy sao?”
Lúc Bạch Thừa Chí nói những lời này thì cũng đã đồng thời ra tay, đấm thẳng một cú vào mặt tôi. Tôi lùi lại một bước, ra tay nhanh hơn anh ta, theo đà nắm lấy cổ tay anh ta, giật mạnh về phía sau, kéo luôn cả người anh ta lại.
Ban đầu tôi định đá anh ta một cái, nhưng lý trí mách bảo tôi bây giờ không phải là lúc để ra tay, chỉ có thể đấm một quyền thật mạnh vào ngực anh ta, đẩy anh ta trở về.
Anh ta vẫn muốn lao tới đánh tiếp, tôi lạnh lùng nhìn anh ta, gằn giọng nói, “Tôi nói rồi, tôi không giết người, tôi cũng vừa mới biết mà thôi. Nếu anh lại ra tay thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Bạch Thừa Chí là thiếu chủ của nhà họ Bạch, đã bao giờ phải chịu đựng cơn giận như vậy. Ở huyện thành, anh ta có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bây giờ bị tôi làm nhục ở trước mặt bao người, anh ta lập tức nổi giận, “Thằng nhóc nghèo kiết xác như mày mà cũng dám nói chuyện với tao như vậy? Có tin bố mày giết chết mày không?”
“Bạch Thừa Chí, đủ rồi! Đừng làm mất mặt thêm nữa, cậu không phải là đối thủ của anh bạn nhỏ này đâu!” Anh ta còn muốn đánh với tôi, nhưng Tả Âm đã lạnh lùng quát ngừng.
Tôi không ngờ Bạch Thừa Chí lại sợ Tả Âm, anh ta chỉ căm hận trừng tôi một cái, nhưng cũng không dám kêu người khác ra tay.
“Đây là thôn Hưởng Thủy, không phải là địa bàn của nhà họ Bạch các người. Hơn nữa, những thứ ở thôn Hưởng Thủy cũng không phải là của nhà họ Bạch. Người nào người nấy đều có bản lĩnh cả, ai tìm được thì là của người đó. Người nhà họ Bạch cũng chỉ thế mà thôi, đợi những gia tộc lớn hơn và cả các cao thủ đến thì xem các người còn có thể kiêu ngạo được nữa không?” Chính vào lúc này, một ông già lạ mặt cầm theo cờ bói toán mở miệng châm chọc.
Ông già này trông rất giản dị, người gầy trơ cả xương. Nhưng trên người ông ta có một cái khí chất vừa nhìn đã không phải kiểu người già ốm yếu. Thay vào đó, trông ông ta rất tinh tường, rất rắn rỏi.
Ở đây còn có những thầy phép khác, có bói toán, có cả tạp nham mỗi thứ một ít. Sau khi ông già bói toán nói xong, những người khác cũng bắt đầu hùa theo, “Mẹ nó, tôi ngứa mắt nhất chính là loại người trong mấy cái gia tộc đạo gia. Bản thân không có bao nhiêu bản lĩnh mà đã mở cửa thu nhận đệ tử. Không lo học đạo, chỉ biết lừa tiền, đàn áp đệ tử đạo gia chân chính. Mày có tiền có quyền thì làm sao, đến lúc thật sự ra tay, ai chết vào tay ai còn chưa biết chừng.”
Tôi không ngờ những người này căm ghét người trong các gia tộc đạo gia đến vậy. Tả Âm cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không hề nao núng, cũng nhìn thẳng vào mắt gã ta, không hề né tránh.
Có một thứ thoáng qua trong mắt gã, đó là sát khí!
Triệu Tử Long đứng cạnh tôi, còn Vương Lỗi thì đã biến mất. Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, có mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây.
Người tu đạo đều là có chút chính khí, hiển nhiên họ đều đứng về phía tôi, đại diện cho lập trường của các đạo sĩ nghèo kiết xác.
“Ôi chao!” Nhưng đúng lúc này, ông cụ Bí thư và ông Trần đột nhiên lao ra, khi nhìn thấy thi thể treo trên cây liễu, ngay tức thì bị dọa cho mặt mày tái mét. Hai ông cụ quỳ luôn xuống trước cổng miếu Thành Hoàng, không ngừng dập đầu tạ tội, “Xin ngài Thành Hoàng đừng nổi giận, những người này không phải là người xấu, xin ngài đừng giáng tội cho bọn họ. Nếu muốn lấy mạng thì cứ lấy mạng hai lão già chúng tôi đi.”
Sự xuất hiện của ông Bí thư và ông Trần đã phá vỡ bầu không căng thẳng đó, đợi hai ông dập đầu bái lạy xong thì hét về phía chúng tôi: “Ngài Thành Hoàng đã nổi giận, cho quỷ sai đến gọi hồn. Các người mau đi đi, nếu không sẽ chết thêm người đấy. Chờ đến tối thứ đó xuất hiện thì không thể đi được nữa rồi. Hãy nghe lời khuyên của ông già này, mau đi đi, giữ được tính mạng mới là quan trọng!”
Ông Bí thư tận tình khuyên bảo xong, cũng không đợi chúng tôi mở miệng đã cùng với ông Trần trốn vào trong phòng, đóng kín cửa.
Hai ông cụ vừa đi, Bạch Thừa Chí phất tay nói: “Đệ tử nhà họ Bạch nghe lệnh, mau chóng đi tìm. Cho dù có phải lật tung cả thôn Hưởng Thủy này lên cũng phải tìm ra cho bằng được.”
Bạch Thừa Chí vừa ra lệnh, những đệ tử của nhà họ Bạch liền bắt đầu lục soát. Những người mới đến cũng không chịu rớt lại phía sau, phần ai người nấy bắt đầu tìm kiếm.
Trong thâm tâm tôi hiểu rõ bọn họ đều đang tìm kiếm cái giếng có dây xích sắt!
Đợi bọn họ đều đi rồi, Triệu Tử Long mới nói: “Sơ Cửu, có người muốn chúng ta và người nhà họ Bạch chém giết lẫn nhau.”
Triệu Tử Long nói đến đây thì nhìn tôi đầy ẩn ý. Sự ăn ý của chúng tôi không cần phải nói nhiều, cùng lúc nghĩ đến một người. Tôi cắn môi nói: “Anh Tử Long, chúng ta đều nghĩ giống nhau, là Vương Lỗi! Lần đầu tiên em gác đêm đã ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát sau đệ tử nhà họ Bạch đã chết rồi. Lần thứ hai là anh ta gác đêm, cả hai chúng ta đều ngủ. Cách giết người giống nhau, cắt đi khuôn mặt của bốn người này, chắc hẳn là tà thuật.”
“Ừ.” Triệu Tử Long gật đầu, “Vương Lỗi là kẻ khẩu Phật tâm xà, anh ta làm như vậy có thể khiến chúng ta cùng nhà họ Bạch chém giết lẫn nhau. Cuối cùng anh ta có thể ngư ông đắc lợi. Sơ Cửu, bây giờ em tính làm gì?”
Tôi thở dài, cũng chưa nghĩ ra được cách gì, “Bất kể thế nào chúng ta cũng phải tìm được cái giếng trước, hoàn thành nhiệm vụ của người đàn ông bí ẩn đó, sau rồi em sẽ đi tìm Tả Âm để trả thù!”
“Được, anh sẽ đi cùng em. Bây giờ chúng ta đi tìm thôi, cái thôn này cũng chỉ rộng chừng đó. Chờ tới lúc tìm được rồi, chắc chắn lại là một trận tương tàn.”
Sau khi thảo luận xong, chúng tôi không định đợi Vương Lỗi nữa, định đi tìm cái giếng bí ẩn đó luôn. Nhưng vừa định đi thì ông già bói toán lúc nãy đã đi tới, nhìn Triệu Tử Long cười hỏi: “Cậu bé, cậu là đồ đệ của Tiêu Dao Tử núi Miêu Vương đúng không?”
Ông già bói toán lúc nãy giúp tôi giải vây, bởi vậy tôi rất kính trọng ông ta. Nhưng tôi hơi ngạc nhiên khi thấy ông ta nhận ra thân phận của Triệu Tử Long.
Triệu Tử Long còn ngạc nhiên hơn tôi, bèn hỏi lại: “Thưa ông, làm sao ông biết cháu là người của núi Miêu Vương?”
Ông già bói toán cười ha ha, nói: “Tôi từng làm việc chung với sư phụ của cậu vào mười năm trước, lúc đó cậu vẫn còn nhỏ. Nhưng tôi có ấn tượng rất sâu sắc về cậu, còn giúp cậu nắn xương. Cậu là một nhân trung hào kiệt, vì vậy vừa nhìn thấy mặt cậu là tôi đã nhận ra.”
“Thì ra là như vậy! Cảm tạ tiền bối vừa nãy đã giúp chúng cháu giải vây!” Triệu Tử Long kính cẩn nói câu cảm ơn.
“Không cần khách sáo, người tu đạo chúng ta chú trọng nhân nghĩa, chính khí, không cần để ý chuyện lễ nghĩa!” Ông già bói toán khoát tay, hỏi chúng tôi: “Đúng rồi, hai đứa cũng đến tìm cái giếng?”
“Vâng!” Tôi vâng một tiếng, đang định hỏi về cái giếng đó thì ông già bói toán lập tức khuyên chúng tôi, “Hai thằng nhóc các cậu, tốt nhất là nên bỏ cái ý nghĩ đó đi. Thứ trong cái giếng đó, không ai trong chúng ta có thể đối phó nổi đâu. Những người này đều sẽ trở thành bia đỡ đạn mà thôi. Những kẻ nhìn chằm chằm như hổ đói ở phía sau mới là những kẻ tàn nhẫn thật sự!”
Tôi tin ông già bói toán này, ông ta nể mặt sư phụ chúng tôi nên mới nhắc nhở chúng tôi. Tôi cũng biết chuyến đi này chắc chắn không đơn giản, nhưng tôi và Triệu Tử Long không thể bỏ dở, chúng tôi nhất định phải tìm ra cái giếng.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao tiền bối cũng tới đây, chẳng lẽ cũng là vì cái giếng đó?”
“Không phải!” Ông già bói toán lắc đầu, nheo mắt nói: “Tôi đến đây không phải vì cái giếng đó. Với đạo hạnh của tôi, động đến cái giếng đó chính là tìm đường chết. Tôi đến tìm sư huynh của tôi, năm đó huynh ấy vô tình biết được bí mật ở đây nên đã cùng một vài đạo hữu đến điều tra. Nào ngờ từ đó sư huynh tôi cũng không bao giờ quay lại nữa. Sau đó, tôi cũng đến để điều tra, nhưng tôi không có cách nào tìm thấy cái thôn này. Có người đã sử dụng trận pháp che giấu cả cái thôn này đi. Trước giờ có rất nhiều người vẫn luôn nhớ nhung đến những thứ trong thôn này, nhưng họ đều không tìm thấy được lối vào. Có điều lạ lùng là, mấy ngày trước, trận pháp của thôn có vẻ như đã mất tác dụng, lối vào của thôn cũng bị lộ ra nên mới thu hút nhiều người đến thế!”
Nghe những lời của ông già bói toán, tôi và Triệu Tử Long càng tò mò hơn. Rốt cuộc có gì trong thôn Hưởng Thủy nhỏ bé này?
Tôi tiếp tục hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc cái giếng này là gì? Tại sao người của đạo gia đều bị thu hút đến?”
Tôi vừa hỏi xong, ông già bói toán lập tức nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sáng rực, nói rõ từng chữ: “Giếng! Khóa! Rồng!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận