Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 122: Lột da người sống

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:03
Dường như Diệp Chu Tinh đang trách chúng tôi không có phép lịch sự. Sau khi lạnh lùng nói một câu, cô ta sải bước đi lên trước chúng tôi, tiến thẳng về phía cửa hàng cầm đồ âm dương vẫn đang mở cửa.
Vóc dáng của Diệp Chu Tinh rất đẹp, nhất là đôi chân dài miên man, dáng đi không khác gì người mẫu. Khi tôi nhìn Tử Long thì thấy anh ấy đang nheo mắt nhìn Diệp Chu Tinh, không biết trong lòng nghĩ gì nữa...
Chúng tôi không dám để mình bị tụt lại phía sau nên cũng nhanh chóng đuổi theo. Đêm đã khuya, cả con phố chìm trong im lặng, chỉ còn ánh đèn ở ngôi miếu phía xa là vẫn đang sáng.
Có không ít đèn đường nhưng đều là loại đèn lồng kiểu cổ. Chỉ có duy nhất trước cửa hàng âm dương là treo một cặp lồng đèn màu vàng.
Cặp đèn này đúng là màu vàng, không phải màu trắng, cũng không phải màu đỏ, hình như được làm từ nguyên liệu rất đặc biệt. Trước mặt tiền cửa hàng treo một lá cờ vàng, trên lá cờ có viết hai chữ, cầm đồ.
Lá cờ với cặp đèn lồng màu vàng trước cửa đã chứng tỏ họ làm ăn với người chết. Ban ngày không mở cửa, buổi tối mới mở.
Diệp Chu Tinh dừng lại ngay phía dưới cặp đèn lồng vàng, đợi chúng tôi theo kịp. Cô ta cũng không nói gì mà giơ tay gõ cửa ba cái. Mỗi lần gõ xong cô ta đều dừng lại một lúc, hơn nữa gõ không mạnh, không nhẹ.
Cửa hàng này đang mở, cô ta gõ như vậy có lẽ là để chào hỏi. Sau ba tiếng gõ, tôi mới nhìn thấy một học trò mặc mã quái* bước ra.
(*) Mã quái: Kiểu áo khoác ngoài dáng ngắn có hàng cúc ở giữa, tiện cho việc hoạt động.
Người này trông rất trẻ tuổi, có lẽ trẻ hơn chúng tôi một vài tuổi, nhưng cậu ta rất lùn, chẳng khác gì chú lùn trong mấy truyện dân gian. Sau khi quan sát ba người chúng tôi một lượt xong, cậu ta hô lên:
"Một cặp đèn lồng quỷ, mở cửa đón khách quý!"
Câu này của cậu ta rất thú vị, vừa như hô lại vừa như hát. Đương nhiên tôi và Tử Long không hiểu ám hiệu của bọn họ, nhưng Diệp Đường thì biết. Khuôn mặt cô ta vẫn lạnh lùng như cũ, cô ta đáp lại:
"Một chiếc roi Cản Sơn, hành tẩu âm dương không hỏi thần!"
Người học trò này vừa rồi còn tỏ ra vênh váo là vậy, sau khi nghe Diệp Chu Tinh đáp lại thì lập tức cúi người mời đon đả:
"Hóa ra là người nhà, xin mời vào!"
Diệp Chu Tinh dẫn đầu bước vào, tôi và Tử Long đi theo sau. Cửa hàng cầm đồ âm dương này được trang trí theo đúng kiểu cửa hàng cầm đồ thời xưa, trông rất xưa cũ, đâu đâu cũng là những giá gỗ trưng bày đồ cổ.
Nhưng tất cả đều là giả, chỉ trưng bày cho có mà thôi. Việc kinh doanh thật sự nằm ở gian phòng bên trong.
Bên trong cửa hàng bày một chiếc bàn bát tiên. Sau khi người học trò mời chúng tôi ngồi xuống bèn dâng trà. Trong cửa hàng được đốt đàn hương. Loại đàn hương này được gia công nên không mùi không quá gắt mà rất dễ ngửi.
Diệp Chu Tinh nhấp một ngụm trà rồi mới hỏi:
"Chưởng quỹ nhà cậu đâu?"
Người học trò cười đáp:
"Chưởng quỹ nhà chúng tôi ở trên lầu hai, đang luận đạo với một tiên sinh xem bói! Tôi sẽ lên mời chưởng quỹ xuống ngay đây..."
"Chết tiệt! Xảy ra chuyện rồi!"
Vừa nghe cậu ta nói vậy, tôi lập tức hét lên, cùng Tử Long lao lên lầu hai.
Cửa hàng này hoàn toàn xây bằng gỗ, cả cầu thang cũng vậy. Sau khi chúng tôi vừa đặt chân lên thì cầu thang lập tức phát ra những tiếng cót két.
Tôi cầm thước trấn hồn xông lên trước, Tử Long cầm kiếm kim tiền ở phía sau. Chúng tôi lao lên tầng hai, thứ đầu tiên ngửi thấy là mùi máu tanh rất nồng.
Tôi bình tĩnh lại, không xông vào một cách mù quáng mà quan sát tình hình xung quanh trước đã. Lầu hai có rất nhiều phòng, chỉ có duy nhất phòng ở cuối hành lang là còn sáng đèn.
Sau khi xác định vị trí, chúng tôi đồng thời lao tới, đạp cửa. Cú đạp của chúng tôi quá mạnh, hai cánh cửa bật ra bật vào mấy lần.
Chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trong phòng. Người này tầm hơn năm mươi tuổi, mặc ngoại quái dài, râu cũng để rất dài.
Khi chúng tôi nhìn thấy ông ta, vừa hay ông ta đứng quay mặt ra cửa, cũng nhìn thấy chúng tôi, nhưng khuôn mặt ông ta chỉ toàn nỗi sợ hãi và khủng hoảng.
Ban đầu tôi nhìn vẫn chưa thấy có gì khác thường, đợi khi tôi nhìn cẩn thận hơn thì thấy đỉnh đầu ông ta như bị hói. Không phải, không phải là hói đầu mà là trên đỉnh đầu đã bị mất một miếng da!
Trông đỉnh đầu ông ta không khác gì bị úp một cái bát lên rồi lột bỏ mảng da vừa bằng miệng chiếc bát đó. Bởi vì ông ta lùn hơn chúng tôi, thế nên chúng tôi còn có thể nhìn thấy rõ phần óc bên trong đang nhúc nhích và cả máu tươi rỉ ra.
Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng này thì toàn thân tê rần, giống như có dòng điện chạy khắp người tôi, từ đầu tới chân đều tê dại.
Chưởng quỹ nhìn chúng tôi, con ngươi mở to sợ hãi. Cơn đau kịch liệt do bị lột da khiến toàn thân ông ta co giật.
"Cứu...cứu...tôi..."
Môi ông ta mấp máy, nói ra mấy từ đầy khó khăn.
Khi chúng tôi định lao tới cứu người thì chưởng quỹ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Ông ta trợn trừng mắt dữ tợn, đồng thời tay sờ lên chỗ da đầu đã bị cắt.
Ông ta kéo mạnh xuống, chúng tôi đã nghe thấy một tiếng rách toạc, mắt mở trừng trừng nhìn ông ta tự lột da của mình ra.
Quá trình đó giống hệt như loài rắn thay da vậy, lớp da cứ thế lột dần từ đầu xuống. Sau khi lớp da bị lột xong, chưởng quỹ đã chỉ còn là một đống máu thịt bầy nhầy.
Giống như đứng trước mặt chúng tôi không phải là người mà là một cái bánh tét thịt lộn nhộn.
Sau khi chưởng quỹ lột da của ông ta, cả cơ thể bỗng co giật mạnh. Sau vài giây gắng gượng, ông ta đổ rầm xuống đất.
Khi ông ta ngã xuống, thịt bị đập xuống mặt đất bắn tung tóe. Từng đường gân màu trắng, và cả thớ thịt đỏ hỏn khiến chúng tôi cảm thấy buồn nôn.
Hình ảnh này...Thật sự quá tàn nhẫn!
Dù tôi đã từng chứng kiến cảnh trăm quỷ vây thôn, cũng từng gặp cổ độc đáng sợ nhưng khi nhìn cảnh tượng này, tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng vô cùng, phải rất lâu mới bình tĩnh lại được.
Điều càng khiến tôi không hiểu được nổi là, tại sao một người đang sống sờ sờ ra đó lại tự lột da của mình. Hơn nữa, trông ông ta chỉ như đang thay quần áo mà thôi, thực sự rất dễ dàng.
Chúng tôi đều biết, thịt và da liền nhau, lột da là một việc rất khó khăn. Hơn nữa, cảm giác đau đớn đó, tôi thật sự không dám tưởng tượng!
Tôi không biết ông chưởng quỹ này đã chết hay chưa, nhưng nhìn cơ thể ông ta vẫn còn co giật thì không biết đau tới mức nào.
Tôi không thể nhìn tiếp được nữa, bèn quay người đi, vừa hay nhìn thấy Diệp Chu Tinh và người học trò đi lên. Học trò nhìn thấy sư phụ của mình bị lột da thì sợ quá, quỳ sụp xuống đất, gào khóc đầy đau đớn.
Ngược lại Diệp Chu Tinh chỉ nheo mắt nhìn, trông càng lạnh lùng hơn.
Sau khi im lặng một lúc, Diệp Chu Tinh mới hỏi Tử Long:
"Làm sao mà anh biết những chưởng đà bị lột da đều là tự lột da của mình?"
Tử Long không có ấn tượng gì tốt đẹp với Diệp Chu Tinh. Anh ta quay đầu nhìn cô, rồi quay đầu lại, giải thích:
"Dù có là đao công lợi hại như thế nào thì cũng không thể lột hết hoàn toàn da người được. Cách duy nhất chính là quỷ thợ cạo! Năm đó sư phụ tôi từng kể, quỷ thợ cạo thích lột da người, bởi mặc da người sẽ khiến bọn chúng cảm thấy như bản thân đã tu luyện thành người rồi. Tinh quái chốn núi rừng sâu thẳm có linh tính. Mà con la lùn bị oán khí của quỷ hồn bám vào người, sớm đã không còn là tinh quái bình thường nữa rồi. Dù vậy, chúng ta vẫn tới chậm một bước!"
"Ồ."
Diệp Chu Tinh ồ một tiếng, đi vào phòng của chưởng quỹ, nhìn ông ta co giật dưới sàn, lắc đầu nói.
"Đã chết rồi, cần phải bắt được lão thầy bói và cả quỷ thợ cạo kia nữa, nếu không sẽ còn có nhiều người chết hơn nữa!"
Khi bọn họ nói chuyện, tôi đột nhiên nghĩ ra một điều, bèn kéo lấy học trò đang quỳ khóc dưới đất và hỏi:
"Lão thầy bói đó đã vào đây bao lâu rồi?"
Người học trò này bị dọa cho ngây người, tôi lắc mấy cái cậu ta mới hoàn hồn, lau nước mắt nói:
"Tiên sinh xem bói đó đến sớm hơn mọi người nửa nén nhang..."
Cậu ta nói tới đây, tôi vội vàng hỏi:
"Giờ là canh mấy rồi?"
Tên môn đồ ngẩn người, nhìn đồng hồ trên tay nói:
"Còn chưa tới giờ tý!"
Tôi chau mày nói:
"Chưa tới giờ tý, vậy thì chợ quỷ vẫn chưa xuất hiện! Lão thầy bói và quỷ thợ cạo chắc chắn còn ở trong phố Miếu. Chúng ta mau đi tìm, nhất định phải tìm được chúng trước khi chợ quỷ xuất hiện!"
Nói tới đây, tôi vội chạy về phía cửa sổ của căn phòng, kéo ra thì nhìn thấy bên ngoài có lan can, bởi vậy không thể nào trốn ra từ lối này được!
Ý thức được điều này, tôi lập tức hét lên với Tử Long:
"Tử Long, mau đóng cửa lại, lão thầy bói và quỷ thợ cạo vẫn còn bên trong cửa hàng này!"

Bình Luận

0 Thảo luận