Tôi rất thích Tiểu Thiết. Cậu ta khiến người khác cảm nhận được một sự trưởng thành và kiên cường mà không phải những người cùng tuổi như cậu ta có thể có được. Nhất là sự trầm tĩnh của cậu ta. Dù tận mắt nhìn thấy cha mình hóa thành một vũng máu, song cậu ta vẫn có thể nhẫn nhịn được, không để mình bị rối loạn. Điểm này, thật sự khiến người khác phải bội phục!
Có vài người bước vào cùng tiểu Thiết. Có lẽ là đại diện cho các thầy pháp trong thôn Tiểu Nghĩa. Mạnh Doanh vội vàng mời họ ngồi xuống. Tuyết Mai hiểu chuyện, đi lấy chén đũa cho họ.
Sau khi ngồi xuống, tiểu Thiết bèn hỏi thăm:
"Anh Cửu, vết thương của anh đã đỡ hơn chút nào chưa? Đây là thứ em và mọi người đã lên núi tìm cho anh, có thể giúp phục hồi nhanh hơn!"
Khi Tiểu Thiết nói bèn đẩy một cái hộp bằng tre tới. Bên trong hộp là một chút nhân sâm, linh chi - toàn là những loại thuốc quý.
Những món này mua ở bên ngoài đều là giả, chỉ có bên trong rừng sâu núi thẳm mới là bảo bối thật sự. Những bảo bối này rất khó tìm, nhưng thực sự rất có hiệu quả đối với vết thương.
Lâm Y Y nhận hộp từ tay Tiểu Thiết. Tôi cười cảm ơn:
"Tiểu Thiết, cảm ơn ý tốt của mọi người! Phải rồi, mọi người đã cứu được hết người nhà rồi chứ?"
"Vâng!"
Tiểu Thiết gật đầu, nói:
"Anh Cửu, tất cả mọi người đều được cứu trở về rồi. Nghe anh Mạnh nói Chu Bát Tự đã chết, cửa địa ngục cũng đã được đóng kín! Anh đã cứu thôn Tiểu Nghĩa chúng tôi. Những người trong thôn chúng tôi đều nợ anh một mạng sống!"
"Tiểu Thiết, cậu quá lời rồi! Nếu không có mọi người, tôi cũng chẳng giết được Chu Bát Tự!"
Tôi lắc đầu, sau đó kêu Lâm Y Y lấy ra một chiếc hộp, đặt lên bàn.
Tôi cười, nói:
"Tiểu Thiết, đây là ngọc Tàng Phong của Chu Bát Tự! Do long khí ngưng tụ lại khi gặp gió, hẳn là có thể giúp mọi người giải được lời nguyền ngũ tệ tam khuyết. Từ nay về sau, mọi người có thế sống như người bình thường được rồi!"
Tôi nói xong, mấy người Tiểu Thiết đều đứng dậy, đồng loạt cúi đầu với tôi:
"Anh Cửu, cảm ơn anh!"
"Tiểu Thiết, mọi người mau ngồi xuống, đừng khách sáo vậy!"
Bọn họ quá lịch sự khiến tôi cũng thấy lúng túng.
"Tiểu Thiết, Sơ Cửu tốt bụng. Nên là mọi người cũng đừng khách sáo nữa, cứ tự nhiên đi, sau này mọi người đều là bạn bè cả!"
Mạnh Doanh thấy tôi lúng túng bèn đứng dậy giải vây.
Sau khi thấy tôi gật đầu, Tiểu Thiết mới thôi. Bọn họ lại ngồi xuống ghế. Sau đó, Tiểu Thiết nhìn về phía Vương Lỗi đang ăn cơm, chắp tay nói:
"Lỗi gia, anh Mạnh nói với chúng tôi, thuật phong thủy của anh độc nhất thiên hạ! Hiện giờ chúng tôi đã có được ngọc Tàng Phong, muốn nhờ anh giúp chúng tôi thay đổi phong thủy trong thôn! Mong anh, giúp chúng tôi!"
Khi Tiểu Thiết nói tới đây, tôi cũng nhớ tới một điều, ngọc Tàng Phong do long khí ngưng tụ lại mà ra, bao hàm khí vận phong thủy cực mạnh. Nhưng cần phải có một vị cao nhân tìm đúng phương vị để đặt, nếu không ngọc Tàng Phong sẽ không có tác dụng gì với bọn họ!
Vương Lỗi cũng đã nghe thấy, lập tức trợn trắng mắt nhìn Mạnh Doanh:
"Cái ông này, đúng là nhiều chuyện!"
Vương Lỗi nói xong, không thèm nhìn cái vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạnh Doanh, quay sang cười bảo:
"Nhóc con, cậu cũng biết ăn nói đấy, vì một tiếng Lỗi gia đó, tôi sẽ giúp các cậu!"
"Cảm ơn Lỗi gia!"
Tiểu Thiết cảm kích.
"Đừng vội cảm ơn, Lỗi gia tôi có một yêu cầu!"
Nào ngờ, Vương Lỗi đột nhiên nghiêm mặt.
Tôi tưởng anh ta lại định giở trò gì, không ngờ anh ta vừa mở miệng cái là đã lộ nguyên hình:
"Gần đây cơ thể Lỗi gia kém quá, giúp mọi người không thành vấn đề nhưng tiếc là không có sức. Cậu mang ít món ngon nghẻ trong nhà với những món dân dã nguyên vị trên núi tới cho Lỗi gia tẩm bổ. Ăn no mới có sức mà làm việc!"
"Hở..."
Tiểu Thiết nghe thấy yêu cầu của Vương Lỗi thì giật mình, sau đó thì cười tươi:
"Xin Lỗi gia yên tâm, chắc chắn tôi sẽ khiến Lỗi gia mập lên hai mươi ký!"
"Được!"
Vương Lỗi gật đầu hài lòng, lúc này mới nói chuyện chính:
"Thôn Tiểu Nghĩa của các cậu được dựng lên trên nền một thôn cũ. Mà thôn cũ này đã trở thành thôn ma, oán khí nặng nề, phong thủy không tốt tý nào! Muốn thay đổi phong thủy của thôn các cậu thì cần phải chuyển các phần mộ trong thôn ra sườn núi phía sau. Còn về ngọc Tàng Phong, có thể dùng làm mắt trận phong thủy. Lỗi gia dạy cho các cậu một phương pháp đơn giản. Các cậu đi kiếm những chỗ có địa thế tốt ở xung quanh thôn, sau đó đặt mỗi nơi mấy ký thịt. Đợi một giờ sau đi kiểm tra, nơi nào có nhiều kiến bò lên miếng thịt thì không thể đặt ngọc Tàng Phong ở đó. Nơi nào không có kiến bò tới thì có thể chôn ngọc Tàng Phong. Mười năm sau, chắc chắn phong thủy của thôn các cậu sẽ thay đổi, khiến trong thôn xuất hiện nhân tài, cũng giúp mọi người không còn phải lo chuyện áo cơm.
Vương Lỗi nói liền một hơi, tôi thấy mấy người Tiểu Thiết nghe rất chăm chú, như thể sợ bỏ sót mất điều gì quan trọng.
Sau khi nghe xong, mấy người vội vàng đứng dậy cảm ơn.
Vương Lỗi phất tay, nói:
"Đi đi, giờ Tý thắp nhang đào mộ, những điều cấm kỵ thì tôi không nói nữa! Đừng quên, chuẩn bị cho Lỗi gia đồ ăn ngon!"
"Được, Lỗi gia, vậy chúng tôi xin cáo từ!"
Tiểu Thiết cùng mấy người khác cáo từ rời đi.
Đợi bọn họ đi khỏi, Vương Lỗi thở dài, biểu cảm khuôn mặt rất kỳ lạ.
Tôi ngạc nhiên, hỏi:
"Lỗi gia, sao thế?"
Vương Lỗi lắc đầu, nói:
"Tên Tiểu Thiết này là một nhân tài, có thể là anh hùng, cũng có thể là kiêu hùng. Chỉ có thể chờ sau này cậu ta sẽ trưởng thành thế nào thôi. Ông anh, anh phải trông chừng cậu ta đấy! Nếu trở thành một kẻ kiêu hùng thì sẽ không tốt cho mọi người đâu!"
Tôi tưởng Vương Lỗi nói đùa, không ngờ sau lại ứng nghiệm thật. Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Trở lại chuyện chính, Mạnh Doanh gật đầu, nói:
"Lỗi gia yên tâm, cha cậu ta đã chết, tôi sẽ chăm sóc cậu ta."
Sau đó, chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm, hai người kể lại những chuyện đã gặp phải trên đường đi cản thi. Hai người này đi cùng nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện thú vị.
Nhưng may mắn là, sau khi họ đưa xong các xác trôi thì biết được tình hình của bọn tôi, có thế mới kịp thời tới cứu tôi một mạng.
Nếu không, chắc chắn tôi đã chết trong tay Linh Vô Song. Sau ba hiệp rượu, Tuyết Mai đột nhiên nâng ly mời chúng tôi, nói:
"Chị và anh Mạnh có thể sống sót được, thật sự phải cảm ơn mọi người! Chị và anh Mạnh đã bàn bạc, muốn nhờ mọi người làm chứng cho hôn... hôn lễ của anh chị..."
Khi Tuyết Mai nói tới đây, khuôn mặt chị ấy ửng đỏ, mắt nhìn Mạnh Doanh đắm đuối. Sau đó anh ấy tiếp lời:
"Sơ Cửu, Lỗi gia, Y Y, tôi và Tuyết Mai không có bạn bè. Mọi người là bạn của chúng tôi, tôi hi vọng mọi người có thể giúp chúng tôi thành hôn!"
"Được ạ!"
Lâm Y Y là người đầu tiên vui vẻ đồng ý. Cô ấy kéo tay Tuyết Mai, nói:
"Em muốn nhìn thấy chị Tuyết Mai trở thành cô dâu xinh đẹp nhất!"
Mặc dù tôi đang lo lắng cho mấy người Tử Long nhưng kém một, hai ngày cũng không sao. Hơn nữa, chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã đến lúc có chuyện vui gì đó để đổi vận mới được.
Tôi cười nói:
"Anh Mạnh, chị Tuyết Mai, bọn em chính là người thân của anh chị!"
"Ừ!"
Tuyết Mai đáp mà mắt đã nhòe lệ.
Sau khi thương lượng xong, chúng tôi cũng bắt tay vào chuẩn bị. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng tôi bèn chọn luôn hai ngày sau đó, đợi người dân trong thôn Tiểu Nghĩa chôn xong ngọc Tàng Phong thì sẽ chuẩn bị hôn lễ.
Ngày hôm sau, khi tin này lan ra khắp thôn Tiểu Nghĩa, tất cả mọi người trong thôn đều tới giúp đỡ một tay. Người phụ trách cắt giấy, người thì phụ trách nấu đồ ăn.
Trang trí tầm nửa tiếng, thôn Tiểu Nghĩa đã được giăng đèn kết hoa, khắp nơi là đèn lồng màu đỏ với chữ hỉ.
Đây là khởi đầu mới của thôn Tiểu Nghĩa bọn họ, cũng là bắt đầu mới của Mạnh Doanh, vì thế mỗi người đều dốc sức hỗ trợ.
Ba người chúng tôi lại thành ra chẳng có việc gì làm. Hôn lễ của Mạnh Doanh và Tuyết Mai rất đơn giản, ba người chúng tôi chính là người làm chứng cho bọn họ.
Sau khi bái đường, Lâm Y Y đưa Tuyết Mai vào phòng cưới. Người trong thôn bắt đầu ăn uống tưng bừng.
Tôi và Vương Lỗi đứng một bên, trong lòng tràn đầy xúc cảm. Nói không cảm động là nói dối.
Tôi thấy hôm nay anh ta rất trầm lặng, bèn hỏi đùa:
"Lỗi gia, sao thế? Cái kiểu yên lặng, trầm mặc này thật không giống với phong cách của anh tý nào!"
"Ầy!"
Vương Lỗi thở dài chán nản:
"Nghĩ mà xem, Lỗi gia đẹp trai như thế này, sống đã bao năm qua mà vẫn cô đơn lẻ bóng! Tôi đã trầm tư tự hỏi, tại sao lại như vậy, cuối cùng thì cũng đã tổng kết ra được."
"Hả..."
Tôi nhìn bộ dạng anh ta xem chừng rất nghiêm túc, bèn hỏi:
"Lỗi gia, anh tổng kết ra được gì rồi?"
Vương Lỗi nói với vẻ mặt và chất giọng rất nghiêm túc, rất chân thành:
"Có lẽ tại tôi đẹp trai quá!"
"..."
Tôi cười ngượng ngùng:
"Tôi nên đi uống rượu mừng thì hơn!"
Chuyện vui của Mạnh Doanh khiến chúng tôi quên đi hết thảy phiền não. Trong đêm tân hôn, chúng tôi đều uống say mèm. Mạnh Doanh say tới mức, phòng cưới ở đâu cũng không tìm thấy.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy, tôi thấy Vương Lỗi đang ôm mình, hai chân kẹp chặt lấy tôi, đầu áp vào ngực tôi, miệng chảy cả nước miếng.
Tư thế ngủ này, đúng là độc nhất vô nhị. Tôi cười bất lực, đang định gọi anh ta dậy, nào ngờ, lúc này bác Diệp và Tuyết Mai cùng bước vào.
Tôi trở nên kích động khi thấy bác Diệp tới. Tôi đang định chào thì phát hiện phía sau bác ấy còn có hai người mặc comple đi cùng.
Hai người này trông rất nghiêm túc. Nhìn bác Diệp càng thấy nặng nề, nghiêm trọng. Tôi bỗng thấy tim mình giật thọt, xem ra hai vị khách không mời mà đến này có vấn đề.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận