Tuy rằng anh tài xế bảo sẽ cầu khấn cho chúng tôi, nhưng vẻ mặt anh ta lại hiện rõ vẻ không mấy tin tưởng, như thể lần này chúng tôi đi chấp hành nhiệm vụ chắc chắn sẽ không quay trở về được.
Chúng tôi xuống xe hết cái là họ lái xe đi thẳng, chỉ còn đám chúng tôi đeo trên lưng túi to túi nhỏ bắt đầu tập hợp lại.
Người dẫn đầu đương nhiên là tổ trưởng của bộ phận đặc thù - Long Dương, sau khi anh ta xuống xe, tôi mới bắt đầu quan sát.
Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, người rất gầy, nhưng vóc dáng lại cao, trông có hơi mong manh yếu đuối. Mặt cũng rất dài, để tóc mái che trán, da rất trắng, trắng đến bất thường.
Anh ta đeo kính râm nên tôi không nhìn thấy được đôi mắt của anh ta. Nhưng chỉ nhìn vẻ mặt của anh ta cũng khiến tôi có cảm giác lạnh lẽo, âm u, giống như dương khí của anh ta rất yếu, không hề có tinh, khí, thần.
Mà người cùng xuống xe với anh ta lại hoàn toàn tương phản. Tuổi tác có lẽ cũng xấp xỉ anh ta, nhưng dáng người khá thấp, chỉ tầm một mét sáu, mặc một chiếc áo may ô, làn da màu bánh mật.
Trông người này đúng chuẩn một kẻ thô lỗ, nhưng có vẻ khá thành thật. Đặc biệt là cơ bắp nở nang sắp căng rách cả cái áo may ô trên người anh ta ra kia, gân mạch nổi lên cuồn cuộn, nhìn đã biết là người luyện võ. Hơn nữa, ngón tay anh ta cũng rất ngắn, có cảm giác hơi thô kệch. Đống cơ bắp trên người lại càng thu ngắn tỉ lệ cơ thể anh ta lại.
Tôi còn đang quan sát, Long Dương đã đi tới, đảo mắt nhìn qua đám chúng tôi, nói: "Nhiệm vụ lần này do tôi dẫn đầu, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của tôi! Nếu như có người trái lệnh, đừng trách tôi không khách sáo!"
Đây rõ ràng là đang ra oai phủ đầu, dù không có ấn tượng hay ho gì với anh ta, nhưng tôi cũng không nói thêm câu nào. Vương Lỗi thì không nhịn được, tôi trông thấy anh ấy định mở miệng phản bác, bèn vội vàng kéo anh ấy lại, nhỏ giọng thầm thì: "Lỗi gia, lấy đại cục làm trọng!"
"Hừ! Nể mặt anh Cửu, Lỗi gia tôi đành nhẫn nhịn vậy! Nhưng nếu mà không nhịn được hơn nữa, tôi sẽ đi nện cho hắn một trận! Nhìn cái dáng vẻ của hắn cứ như tôi ngủ với mẹ hắn không bằng, gợi đòn quá thể!"
Tôi bật cười, chỉ cần Vương Lỗi không gây chuyện, trong tình huống bình thường sẽ không gây xích mích nội bộ. Dù sao chúng tôi lần này tới cũng là vì muốn tìm lại hài cốt các vị anh hùng và pháp khí bị thất lạc của Đạo môn.
Sau khi Long Dương ra oai xong, người có thân hình đô con mà thấp bên cạnh mới lên tiếng chào hỏi chúng tôi, anh ta cười đến là đôn hậu, nói: "Chào... chào... mọi... người, tôi... tôi là... Cà... Cà Lăm, mọi... mọi... người... gọi... gọi... tôi là... là Cà... Cà Lăm... là... là được... được rồi. Rất... rất hân... hân hạnh... được... được... chấp... chấp... chấp hành... nhiệm... nhiệm vụ... với... với... mọi... mọi người..."
Anh lùn này đúng là bị cà lăm thật, nghe anh ta nói chuyện mà chúng tôi cũng muốn đổ mồ hôi. Xem chừng anh ta nói chuyện cũng tốn sức lắm, nghe mà cứ như sắp tắt thở đến nơi.
Nghe anh ta nói xong mà tôi cũng phải âm thầm thở phào thay anh ta. Nhưng xem ra anh ta cũng không phải người mưu mô.
Sau khi chúng tôi tự giới thiệu hết một lượt, Long Dương mới nói qua về nhiệm vụ: "Chúng ta đến thị trấn S trước, đó là một thị trấn du lịch, du khách tương đối nhiều, chúng ta tới đó cũng sẽ không gây nên sự chú ý quá lớn. Chúng tôi đã tìm kiếm quanh khu vực này, song không tìm được bất kỳ manh mối nào! Cho nên chúng ta sẽ không dừng lại ở thị trấn S nữa, mà đi luôn trong đêm! Năm đó, thị trấn S nằm ở khu vực hạ nguồn đã phải chịu ảnh hưởng, rất nhiều cá chết đã dạt xuống. Lần này chúng ta cần phải đi lên phía thượng nguồn của con sông. Thị trấn S cũng nằm trong Thập Vạn Đại Sơn. Tôi biết các cậu đã đi qua Miêu Cương, nhưng đừng có mà kiêu ngạo. Ở đây nguy hiểm chẳng kém gì Miêu Cương đâu! Đi thôi!"
Long Dương này là một người có tác phong nhanh nhẹn và dứt khoát, vừa dứt lời là đã dẫn đầu đoàn đi vào trong thị trấn S. Chúng tôi đi theo sau anh ta, tiến vào trong thị trấn.
Vừa mới bước vào trong thị trấn đã có người tới chèo kéo chúng tôi nghỉ trọ, còn nói ở đây có hàng của nước M, thậm chí còn có hàng của các nước khác trong vùng.
Lúc đầu, tôi còn chưa hiểu mô tê gì, sau mới vỡ lẽ ra, thứ họ nói là phụ nữ.
Sau khi Long Dương quả quyết từ chối, chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi, chúng tôi đã chiêm ngưỡng được toàn cảnh sự sầm uất của thị trấn S này, chủ yếu là những dịch vụ ăn uống, ngủ nghỉ, tất nhiên cũng có cả chợ đen nữa.
Qua chuyến đi này, tôi cũng hiểu được câu nói đó, đất vùng này, quả nhiên là tam giáo cửu lưu, loại người nào cũng có!
Rời khỏi thị trấn S phồn hoa, chúng tôi bắt đầu cuốc bộ lên núi. Bên cạnh vách đá cheo leo là một con sông rộng, từ chỗ chúng tôi nhìn sang có thể trông thấy trạm gác và ngọn núi cao ngút tầng mây của nước M.
Địa thế của tỉnh G trông còn bằng phẳng hơn quê chúng tôi rất nhiều, nhưng sau khi đi lên núi được một lúc, tôi mới nhận ra đó chỉ là ảo giác.
Nơi này tuy không phải Thập Vạn Đại Sơn với núi non liên miên không dứt, nhưng cũng gồ ghề và chót vót không kém là bao. Lại thêm cả thời tiết nóng ẩm ở đây nên trong rừng càng có nhiều côn trùng hay ruồi muỗi độc.
Tôi và Lâm Y Y đi trước dẫn đường, trên người tôi có âm cổ, nên có thể nói những loại độc vật bình thường chẳng có ảnh hưởng gì với tôi hết.
Chúng tôi đi men theo dòng sông, dần dần đi lên trên, ngọn núi cũng ngày càng dốc đứng, khó đi.
Rất nhiều nơi còn không có đường, tôi đi trước dẫn đường còn phải vừa đi vừa cầm dao chặt cây mở lối.
Con sông giáp ranh biên giới chảy rất xiết, có thể thấy vách núi dựng đứng khắp nơi, muốn đi đò dọc theo con sông là rất khó, đi bộ dọc lên theo bờ thì không thành vấn đề.
Chúng tôi không có phương hướng chính xác nào, Long Dương chỉ bảo chúng tôi đi dọc theo dòng sông. Ngoại trừ khả năng đi đường núi của Lâm Y Y hơi kém một chút, còn lại thì tốc độ đi của chúng tôi đều rất khá.
Đi liền một mạch ba canh giờ, lúc này chúng tôi mới tiến vào sâu trong núi, xung quanh không có nhà cửa gì hết. Nếu như phải đi trong đây một mình, chắc chắn sẽ rất đáng sợ, cũng dễ bị lạc đường.
Tôi thấy Lâm Y Y đã thấm mệt nên định bảo mọi người nghỉ ngơi một lát. Nhưng Long Dương không cho phép, anh ta lạnh lùng ra lệnh: "Tiếp tục lên đường, trời sắp sáng rồi, đợi đến nơi an toàn, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi! Người của Vu giáo đã hành động sớm hơn chúng ta, chúng ta không thể để chậm chân hơn nhiều được!"
Tôi thật sự rất ngứa mắt tên Long Dương này, đang định mở miệng nói chuyện phải trái thì Lâm Y Y đã kéo lấy tôi khuyên: "Anh Cửu, em không sao, em còn có thể đi được!"
"Ừm!" Thấy Y Y đã nói như vậy rồi, tôi đành cắn răng nhẫn nhịn, tiếp tục dẫn đường.
Tôi xem giờ, có lẽ đã là giờ Dần, hơn một canh giờ nữa là trời sẽ sáng. Càng đi xung quanh lại càng hoang vu, chúng tôi đã xuyên qua cả một vùng rừng sâu núi thẳm.
Vất vả lắm mới qua được đỉnh núi trước mặt, bên trên con sông bỗng nhiên xuất hiện một thác nước hùng vĩ. Tôi thấy hơi mệt, nhưng vẫn kéo Y Y tiếp tục leo lên.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi mới leo lên đến bên trên vách núi. Phóng mắt nhìn ra xa, con sông nơi này đột nhiên trở nên phẳng lặng, không hề có ghềnh thác gì cả.
Chúng tôi cũng phát hiện ra, con sông đã tách dòng. Nhìn xuống theo vách núi, xuất hiện trước mắt chúng tôi là một dòng chảy còn dữ dội và nguy hiểm hơn nhiều.
Nhánh sông này không rộng lắm, nhưng lại chảy xiết hơn. Chiếc lá rụng xuống trôi lượn lờ theo hình bậc thang dù rằng rõ ràng chúng tôi không thấy có thác nước gì cả, rõ ràng trông nó chỉ như là một vùng đất bằng phẳng.
Nhưng thực tế thì nhánh sông chảy qua chân núi này đã tạo nên cả một kỳ quan. Dòng sông bị chín ngọn núi chia tách, hình thành một đoạn uốn lượn khúc khuỷu. Từ xa trông lại giống như dòng sông chảy ra từ trong lòng núi.
Ánh trăng rọi xuống dòng sông. Mặt sông lấp lánh, khiến chúng tôi có thể nhìn thấy cả hơi lạnh bốc lên trên mặt sông. Cộng thêm phong cảnh kì vĩ hai bên, ví nơi này là thế ngoại đào nguyên cũng chẳng ngoa!
"Phong thủy nơi này được đấy, cong queo uốn lượn! Long sinh cửu tử, cửu long uốn lượn, khiến cho phong thủy nơi này đều tràn trề sức sống. Nếu như Lỗi gia tôi không nhầm thì nơi này nhất định phải cho ra một nhân vật lớn. Mấy tên đạo sĩ mũi trâu đều thích kiếm nơi có phong thủy tốt đấu pháp, đặng còn mượn long khí để thực hiện phép nguyền rủa. Xem ra, vùng đất này cách nơi đấu pháp năm xưa không xa nữa đâu!" Vương Lỗi nhìn thấy cảnh đẹp nơi đây cũng phải cảm thán một câu.
"Người... anh em... Vương... Vương Lỗi, mắt... mắt nhìn... tốt... tốt đấy... vậy... vậy mà... đã... đã nhìn ra... nhìn ra rồi, tại... tại... tại hạ... bội... bội phục. Tôi..." Cà Lăm lên tiếng.
Nghe thấy anh ta khen ngợi mình, cặp mày Vương Lỗi nhăn hết cả lại, sợ anh ta nói tiếp nên vội vàng ngắt lời, nói: "Cà Lăm, xì tốp! Tôi biết anh bội phục Lỗi gia tôi, nhưng để ở trong lòng là được rồi, nhá! Chờ anh nói xong câu thì chắc trời cũng sáng bảnh ra rồi!"
Vương Lỗi nói vậy, nhưng Cà Lăm lại không hề tức giận, ngược lại còn vỗ ót, nói: "Đ... đ... được!"
"Trước đây người của tôi đã đi thăm dò nơi này, cũng cảm thấy phong thủy ở đây có điều quái dị, nhưng không đi xuống xem. Lần này đến đây, chúng ta hãy đi xuống xem sao!" Long Dương liếc mắt thúc giục.
Sau đó, chúng tôi bèn đi xuống núi. Dọc theo nhánh sông khúc khuỷu này, vốn có thể thoáng chốc là đã đến nơi.
Thế nhưng nhìn gần mà hóa xa, đợi đến khi chúng tôi đi được hết cái đoạn khúc khuỷu đó thì trời cũng đã sáng. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, chúng tôi đã nhìn thấy phía trước mắt xuất hiện một làng chài.
Bên bờ con sông có rất nhiều thôn dân đang đứng. Khi tôi nhìn thấy rõ bọn họ thì đúng lúc trông thấy họ đang giết gia súc rồi vứt xuống sông.
Nhìn dáng vẻ của họ trông giống như đang thực hiện nghi lễ tế bái gì đó thì phải?!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận