Lời nói này của thầy bói quỷ có tác dụng rất rõ ràng. Những thấy phép vừa bị tôi thuyết phục đã bắt đầu dao động.
Họ nhìn tôi, rồi lại nhìn thầy bói quỷ, bắt đầu xì xào bàn tán. Nhưng tạm thời có vẻ chưa có ai đưa ra được quyết định.
Bọn họ đang do dự, do dự không biết có lấy được ngọc Tàng Phong hay không, đó mới là thứ bọn họ muốn có nhất. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của Linh tộc.
Họ thuộc về nhưng môn phái tạp nham của Đạo môn, nói một cách khác là thuộc phạm vi của Linh tộc. Rất nhiều cao thủ của Linh tộc được chọn lựa từ những thầy phép như họ. Một khi có chuyện gì xảy ra, chắc chắn bọn họ phải xung phong vì Linh tộc.
Hiện tại, họ đang bắt đầu sống cuộc sống như người bình thường. Cuộc sống hòa bình mới là điều họ mong muốn. Vậy nên nhất định họ phải giải trừ được lời nguyền ngũ tệ tam khuyết, cũng càng phải thoát ly được Linh tộc. Như vậy mới có thể thật sự tự do như người bình thường, vĩnh viễn không phải chịu cảnh nô dịch.
Tôi thấy bọn họ dao động, thầm nghĩ vẫn còn hi vọng bèn bắt đầu thuyết phục tiếp. Tôi nói to:
"Các vị, Chu Bát Tự định dùng tôi dụ người của Linh tộc ra, càng muốn khơi dậy cuộc chiến tranh giữa Linh tộc và Đạo môn. Nhưng tôn chủ Linh tộc khinh thường Chu Bát Tự nên ông ta sẽ không tới. Mà dù có tới, nếu thật sự xảy ra chiến tranh giữa các môn phái thì mọi người có thể chạy thoát được hay sao? Vậy nên, hãy cùng với tôi, giết chết Chu Bát Tự, tôi sẽ đưa ngọc Tàng Phong cho các người, như vậy mọi người mới thật sự được tự do!"
Tôi nói vậy, vẻ do dự càng hiện rõ trên mặt họ, nhưng không ai dám đứng ra bày tỏ thái độ. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ.
Trước khi bước vào tôi đã biết là không có đường lùi, phải tìm được Chu Bát Tự. Lần này là cơ hội tốt nhất. Nếu không bước vào, hắn trốn mất thì càng không nên nghĩ tới việc tìm được hắn.
Nếu không thể kêu gọi đám thầy hành tẩu này quy hàng thì đành phải nhắm mắt liều mạng.
Khi tay tôi nắm chặt thước trấn hồn, ông chú thợ rèn đột nhiên đứng ra, nói:
"Các vị, tôi tin lời của cậu nhóc này. Trước đây chúng ta quá để ý tới ngũ tệ tam khuyết mới đánh mất chính mình! Cậu ta nói không sai, một bảo vật quan trọng như ngọc Tàng Phong, chắc chắn Chu Bát Tự sẽ không đưa cho chúng ta. Hắn đang lợi dụng chúng ta. Cả đời này tôi đã chế tạo ra vô số vũ khí, rất nhiều thứ vũ khí có thể lợi hại như vậy là bởi tôi đã thêm vào chúng oán khí và chấp niệm của âm hồn. Mặc dù vũ khí rất tà dị, nhưng âm hồn bên trong lại không thể nào đầu thai chuyển thế. Vì sinh tồn kiếm tiền, tôi đã làm chuyện đi ngược với đạo trời, đã không thể giải trừ được lời nguyền ngũ tệ tam khuyết nữa rồi! Nhưng nếu làm nhiều việc thiện, tích âm đức thì có lẽ con cháu đời sau của tôi sẽ không rơi vào kết cục giống như tôi nữa! Mọi người nói có đúng không?"
Ông chú thợ rèn lên tiếng có hiệu quả hơn lời tôi nói gấp trăm lần. Chú ấy vừa nói xong, tôi thấy rất nhiều người đã rục rịch, chỉ thiếu một bước nữa là họ sẽ đứng về phía tôi, nhưng bọn họ quá thận trọng, vẫn còn giữ thái độ bàng quan, đợi người khác ra mặt trước.
Nhưng tôi tin bọn họ không phải là người mất đi lương tri, nhất định sẽ đứng về phía chính nghĩa.
Khi tôi đang thầm vui mừng thì đột nhiên nhìn thấy một con côn trùng nhỏ bò lên cổ ông chú thợ rèn từ lúc nào không hay.
Đôi mắt con trùng nhỏ ánh lên màu đỏ tươi. Tôi vừa nhìn thấy nó, lập tức hét lên:
"Chú, cẩn thận cổ trùng!"
Nghe tiếng tôi, ông chú thợ rèn lập tức ý thức được điều gì đó, giơ tay đập mạnh về phía cổ của mình. Nhưng tay chú ấy còn chưa chạm tới cổ thì con côn trùng đó đã chui xuống dưới lớp da, biến mất rất nhanh.
"Chết tiệt!"
Mặc dù đã nhắc nhở chú ấy ngay lập tức, nhưng đã không kịp nữa, bởi vì đó chính là cổ trùng.
Người có thể khống chế cổ trùng, ngoài tiên linh bà của trại Cổ Miêu thì chính là Chu Bát Tự!
Lúc này chú thợ rèn chưa có bất kỳ phản ứng gì. Ông ấy sờ cổ mình, hỏi tôi:
"Cậu nhóc, sao tôi... tôi... tôi..."
Ông chú thợ rèn chưa nói hết câu thì đã không còn nói được nữa. Chú ấy bóp chặt cổ của mình, đồng tử mở to, con ngươi toàn là tia máu.
Khuôn mặt vàng vọt chứa đầy sự kinh hoàng và sợ hãi. Chỉ hai giây sau, vô số tia máu hiện lên trên khuôn mặt chú ấy. Mà da mặt cũng tức thì biến thành màu xanh xám, y như da của người chết.
Ngay sau đó, tất cả chúng tôi đều ngửi thấy mùi thịt thối rữa vô cùng hôi thối bốc lên, khiến người ta ngửi phải mà đầu óc váng vất. Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt chú ấy đã bắt đầu phân hủy. Vô số bọc mụn xuất hiện rồi hóa thành mủ nhầy nhụa.
Bên trong những dịch mủ tanh hôi là đám ấu trùng nhỏ lít nhít. Đó là những con ấu trùng do cổ trùng sinh ra.
"Không được... tin... tin... Chu... Chu... Bát..."
Ông chú thợ rèn dùng hơi thở cuối cùng để cố hét lên một câu không hoàn chỉnh. Còn chưa nói hết câu thì cả cơ thể chú ấy đã mềm nhũn, giống như đất bùn đổ ầm xuống đất.
Nháy mắt, xác chú ấy đã biến thành một vũng máu tanh hôi, bên trong vũng máu toàn là cổ trùng.
"Chu Bát Tự, nếu ông đã ra tay rồi thì mau cút ra đây!"
Lúc này tôi đã tức giận tới cực điểm. Ông chú thợ rèn không phải là người xấu, vừa rồi còn nhắc nhở tôi chạy đi, nhưng cuối cùng lại gặp phải kết cục như vậy.
Sau rồi tôi lấy ra một tấm bùa, vứt xuống vũng máu được hóa từ xác của ông chú thợ rèn. Tôi niệm chú, lá bùa kêu xoẹt xoẹt rồi bùng cháy. Đám ấu trùng đang bò lổm ngổm tức thì bốc cháy đùng đùng như bị tạt dầu, chớp mắt đã bị đốt thành than.
Hành động này của tôi khiến đám thầy phép còn lại sợ hãi ra mặt, đồng loạt lùi về phía thầy bói quỷ.
Tôi biết bọn họ đã hoàn toàn đứng bề phía trận doanh của Chu Bát Tự. Mặc dù bọn họ biết các loại pháp thuật tà môn, nhưng rốt cuộc vẫn sợ thứ cổ thuật kinh khủng, tàn nhẫn này.
Tôi cắn răng, nhưng đồng thời cũng đã nổi giận, không còn định tiếp tục xúi giục bọn họ phản chiến, hay chơi cái trò tiên lễ hậu binh gì nữa:
"Vốn dĩ tôi không có định ra tay với mọi người, nhưng tôi phải giết Chu Bát Tự, vậy nên, đắc tội!"
"Ha ha ha..."
Khi tôi định ra tay thì một tràng cười từ phòng trong truyền ra. Cùng với tiếng cười là tiếng vỗ tay:
"Bốp bốp bốp..."
Mấy tiếng vỗ tay vang lên, cánh cửa phía sau quầy tủ cũng bị đẩy mở. Tôi nhìn thấy một kẻ chống quải trượng bằng sắt, đeo kính đen bước ra.
Bên dưới gấu quần thùng thình đó vẫn là một đôi chi giả, mà tôi thì đã quá quen thuộc với khuôn mặt cắt không ra giọt máu của lão.
Khuôn mặt này, con người này, tôi vĩnh viễn khắc sâu hình ảnh trong lòng. Dù lão có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được.
Chính tên Chu Bát Tự trước mặt đã hại chết cả nhà tôi, dùng cổ trùng hạ độc chết sư phụ Tiêu Dao Tử, khiến thôn Ma Câu của tôi biến thành địa ngục nhân gian, cũng khiến tôi bước trên con đường tu đạo không có đường quay đầu này.
Từng mối thâm thù thấm đầy máu tươi này, tôi hận lão, hận tới mức muốn ăn thịt uống máu lột da lão.
Tôi nhìn thấy lão đi ra, bật cười nói:
"Chu Bát Tự, cuối cùng thì ông cũng xuất hiện! Tôi đợi ngày này đã tám năm rồi!"
"Đúng vậy, đã tám năm rồi, ta cũng sắp được giải thoát rồi!"
Chu Bát Tư cười thản nhiên, không hề để ý tới tôi, hình như lão đã nhìn thấy bác Diệp đứng bên cạnh tôi, cho nên nói:
"Tiểu sư đệ, không ngờ đệ cũng tới! Nhiều năm không gặp, không biết đệ đã có tiến bộ gì chưa?"
"Sư huynh, huynh làm nhiều điều ác như vậy, không sợ sư phụ ở trên trời có thiêng, trách tội huynh sao?"
Bác Diệp đứng ra, gằn giọng hỏi.
"Sư phụ? Ha ha..."
Chu Bát Tự nỉ non rồi cười khinh bỉ:
"Sư phụ đưa thước trấn hồn cho sư huynh, cho nên ta đã giết chết ông ta rồi. Không còn sư phụ nữa, vậy cũng không còn ai trách tội ta nữa. Đệ cũng đừng chỉ nói tới ta. Tiểu sư đệ, chẳng phải bản thân đệ cũng là người tâm thuật bất chính sao? Đệ tưởng là ta không biết những chuyện đệ đã làm à? Ta nể tình đệ gọi ta là sư huynh nên mới để đệ sống tới tận hôm nay!"
Chu Bát Tự nói ra như vậy, bác Diệp không dám mở miệng, chỉ hừ một tiếng rồi lùi lại.
Còn Chu Bát Tự giống như vị thần nắm giữ vận mệnh của chúng tôi. Lão nhìn đám thầy phép bằng vẻ mặt trịch thượng:
"Các ngươi đi theo ta không sai đâu, đi theo những người khác thì chỉ có chết. Bởi vì kẻ nào dám đối đầu với ta, kết cục đều rất thê thảm. Ta đã nói, chắc chắn tôn chủ của linh tộc sẽ tới! Vậy thì chắc chắn lão ta sẽ tới! Bởi vì...
Khi Chu Bát Tự nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía tôi, giọng nói đầy thâm thúy:
"Lý Sơ Cửu, e rằng ngươi vẫn chưa biết thân phận thật sự của mẹ ngươi phải không? Ngươi chưa từng nghĩ, tại sao tôn chủ Linh tộc lại phẫn nộ như vậy? Tàn nhẫn biến thôn Ma Câu của ngươi thành địa ngục nhân gian, suýt nữa khiến ta tan biến! Tất cả đều là vì thân phận của mẹ ngươi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận