Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 24: Nhân quả tuần hoàn

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:19:12
Những cô hồn ở dưới nước cứ một mực kéo thuyền xuống. Mà chúng ta cũng đã biết, sức nổi của thuyền gỗ rất lớn, có thể chịu được sức nặng lên tới hơn ngàn cân (một cân Trung Quốc bằng nửa kg của Việt Nam) mà không hề bị chìm.
Nhưng sức kéo của những cô hồn này cũng thật đáng sợ, không ngờ lại thực sự có thể khiến chiếc thuyền chìm dần xuống. Chẳng bao lâu sau, nửa con thuyền đã bị chúng kéo chìm xuống nước.
Triệu Tử Long vẫn chưa xâu xong chuỗi tiền Ngũ Đế, trông dáng vẻ của anh ấy thì hình như đã hơi say sóng. Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, lao thẳng về phía anh ấy, thuyền vẫn cứ rung lắc không ngừng, tôi ôm lấy anh ấy, nói: “Anh Tử Long, để em xâu cho. Nhanh lên nào, thuyền sắp chìm xuống rồi.”
Chúng tôi đều hiểu rõ, một khi thuyền chìm xuống, cả hai chúng tôi đều xong đời. Triệu Tử Long ừ một tiếng, vội vã đưa tôi tiền Ngũ Đế và sợi dây màu đỏ.
Lâu như vậy rồi mà anh ấy mới xâu được có hai đồng tiền. Tôi đứng không vững, dứt khoát nằm bò ra khoang tàu, trong khi đó, Triệu Tử Long ở mạn thuyền đối phó với đám thuyền giấy trắng đang không ngừng tấn công.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ rệt, con thuyền nhỏ chênh vênh của chúng tôi đang từng chút từng chút một chìm xuống. Thuyền gỗ không hề bị rò nước, mà là bị kéo thẳng xuống.
Tôi từ nhỏ đã hay chơi trên thuyền, giữ thăng bằng so với anh ấy tốt hơn nhiều vì vậy mà xâu tiền cũng nhanh hơn. Nhưng do thuyền rung lắc quá dữ dội nên quá trình xâu tiền cũng vẫn rất chậm.
“Sơ Cửu, nhanh lên, nước sắp tràn vào rồi!” Triệu Tử Long cầm cự được một lúc thì hét lên. Tôi quay đầu nhìn, nước đã dâng cao lên đến ngang mạn thuyền, tràn cả vào.
Tôi không hoảng loạn, tự nói với chính mình phải bình tĩnh. Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng xâu nốt đồng tiền cuối cùng, thắt nút lại. Triệu Tử Long bảo tôi ném tiền Ngũ Đế xuống sông, buộc đầu còn lại của sợi dây đỏ lên thuyền.
Quần áo của tôi đã bị ướt hết cả, tôi cũng chẳng kịp đứng dậy, cứ thế ném tiền Ngũ Đế xuống sông, giữ lại đầu sợi dây đỏ trong tay.
Tôi vừa ném tiền Ngũ Đế xuống sông, chiếc thuyền gỗ lập tức nổi trở lại. Ngẩng đầu lên thì tôi nhìn thấy lũ cô hồn đang điên cuồng chạy trốn khỏi thuyền gỗ.
Chiếc thuyền gỗ đã nổi lên như cũ, tôi thở hắt ra, nhanh chóng buộc sợi dây đỏ vào mạn thuyền, rồi chạy ngay đến phía đuôi thuyền, lấy mái chèo bắt đầu chèo.
May mà tôi lớn lên ở vùng sông nước, dù đang ở trong sương mù dày đặc, song tôi vẫn có thể xác định được phương hướng, cắn răng cắn lợi, liều mạng mà chèo tiếp về phía bờ đối diện.
Còn những chiếc thuyền giấy trắng thì chỉ bao vây quanh chúng tôi, cũng không dám tấn công chúng tôi nữa, dù vậy chúng cũng không chịu rời khỏi chúng tôi quá xa.
Đám cô hồn trên thuyền giấy đó lại càng oán hận nhìn chằm chằm chúng tôi. Liếc bọn chúng vài cái, khắp người tôi đã nổi đầy da gà.
Triệu Tử Long cũng đã kiệt sức, ngồi dựa lưng vào mạn thuyền, nở nụ cười thả lòng vì vừa thoát chết trong gang tấc, sau đó anh ấy nói: “Bảy đồng xu Ngũ Đế này, là một tên trộm mộ tặng cho sư phụ anh, nói là đào được từ một cổ mộ rất lớn. Sư phụ đưa anh để làm vật hộ mệnh, không ngờ lại cứu được hai chúng ta một mạng.”
“Ầm!”
Nhưng không ngờ, Triệu Tử Long vừa dứt lời, đáy thuyền bỗng như bị thứ gì đó đâm mạnh, đâm mạnh tới nỗi khiến cả con thuyền chao đảo. Tôi đang định thò đầu ra nhìn thử thì con thuyền bắt đầu tăng tốc, chạy thẳng theo hướng ngược lại, giống như có thứ gì đó đang kéo chiếc thuyền đi vậy.
Tôi vừa đứng vững lại liền cúi đầu ngay xuống để nhìn, tức thì bắt gặp dưới lòng sông đã lại xuất hiện lũ thủy quái. Chúng đang dùng một cái móc sắt lớn kéo thuyền về phía bờ.
Tốc độ của bọn chúng quá nhanh, khiến chiếc thuyền như được lắp thêm động cơ mô-tô, tốc độ nhanh kinh người. Mái chèo của tôi căn bản không có tác dụng gì, Triệu Tử Long quan sát đám thủy quái, hét lên: “Hỏng rồi! Bọn chúng muốn lôi chúng ta về lại bờ bên kia, không cho chúng ta thoát khỏi thôn Ma Câu!”
“Không được quay lại bờ đó, quay lại chúng ta đều chết hết!” Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi, thà bị rơi xuống sông còn hơn là quay trở lại nơi đó.
Lúc nghĩ đến đây, bỗng tôi lờ mờ nhìn thấy có một trụ cầu ở phía thượng lưu con sông, chính xác hơn đó là chỗ cây cầu đá bị gãy.
“Anh Tử Long, chúng ta bơi tới chỗ cây cầu ở phía thượng lưu!” Lúc tôi hét lên, Triệu Tử Long cũng nhìn thấy trụ cầu đó rồi. Anh ấy gật đầu một cái, lấy thêm một mái chèo nữa rồi cũng liều mạng chèo cùng với tôi.
Nhưng lực kéo của bọn thủy quái quá lớn, tính toán của chúng tôi gần như không có tác dụng, ngược lại, chúng tôi càng ngày càng cách xa trụ cầu. Thực sự là không còn cách nào nữa, tôi bèn hét lớn: “Anh Tử Long, nhảy xuống sông thôi, chúng ta sẽ bơi qua đó!”
Tôi vừa hét vừa túm lấy cổ áo anh ấy, kéo thẳng xuống sông. Triệu Tử Long thực sự không biết bơi, tôi chỉ còn cách lôi anh ấy theo, bơi về phía trụ cầu kia.
Nhưng khi chúng tôi vừa nhảy xuống nước, lũ thủy quái kia lại tiếp tục điên cuồng lao tới phía chúng tôi, hai tay chúng lăm le vồ lấy mắt cá chân chúng tôi, muốn dìm chúng tôi xuống sâu dưới lòng sông.
Triệu Tử Long bị sặc mấy ngụm nước, nhưng vẫn còn tỉnh táo, vội vã dùng thanh đao cứa vài nhát vào tay mình. Máu hòa vào nước, bàn tay đang với ra của lũ quỷ nước lập tức co quắp như bị điện giật.
Tôi liều mạng bơi về phía cây cầu, nhưng khoảng cách cũng còn khá xa. Triệu Tử Long cũng bắt đầu hoảng loạn, gào lên với tôi: “Sơ Cửu, buông tay ra, em hãy chạy đi, anh không thể để liên lụy đến em”.
“Không được, có đi thì đi cùng nhau, có chết thì cùng nhau chết!” Tôi thực ra đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, mà tôi vẫn còn cách xa trụ cầu khoảng chừng bốn đến năm mét nữa. Tôi chắc là không kiên trì đến lúc đó rồi.
Nhưng chưa tới bước đường cùng, tuyệt đối không được từ bỏ.
Khi mà tôi chỉ còn cách cây cầu chừng hai, ba mét, tay tôi đã rã rời không còn giơ lên được nữa, chân tôi cũng đã bị chuột rút. Triệu Tử Long thấy tôi đuối sức, đẩy mạnh tôi một cái về phía cây cầu, chính mình cũng lao theo sau.
Chúng tôi vừa nhào tới, ngay lập tức quay đầu lại nhìn lũ thủy quái. Nhưng chuyện mà cả tôi lẫn Triệu Tử Long đều không ngờ tới là, đám thủy quái và thuyền giấy không dám đến gần chúng tôi, có vẻ như có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi, khiến cho chúng không dám tiến tới lấy mạng chúng tôi, mà chỉ có thể bao vây lấy chúng tôi.
Phía dưới trụ cầu là những tảng đá rơi xuống khi cây cầu đá bị vỡ sập, nước không sâu, Triệu Tử Long thấy bọn chúng không lao tới bắt chúng tôi nữa, liền vội vã kéo tôi lên trụ cầu.
Tôi mệt đến mức nói không nên lời, tim đập loạn xạ. Nghỉ ngơi một hồi, sau khi thể lực đã hồi phục lại được chút ít, tôi mới có thể đứng lên được.
Lúc tôi đứng lên, vừa hay nhìn thấy Triệu Tử Long mò được thứ gì đó từ dưới nước, là một thứ dài dài, hình chữ nhật, giống như một cái thước, còn được bọc trong một tấm vải bố.
Lúc mới nhìn thấy, tôi không có phản ứng gì cả, nhưng một giây sau tôi chợt nhớ ra, đó là thứ mà ông nội đã giao cho bác Cả, để bác Cả mang nó đi tìm ông Tiêu Dao Tử ở núi Miêu Vương.
Lẽ nào đêm đó bác Cả không hề đi con đường phía sau núi, mà đến cây cầu đá này nên mới bị sát hại. Nếu không thì, sao thứ ông nội đưa cho bác ấy lại rơi ở đây chứ.
Tôi kể lại chuyện này cho Triệu Tử Long nghe, Triệu Tử Long bèn cởi lớp vải bố ra, bên trong là một cây thước, toàn thân chỉ một màu đen tuyền, dài khoảng ba mươi, bốn mươi phân.
Bên trên còn khắc chi chít các phù văn đạo giáo, cầm rất chắc tay, không phải làm từ gỗ hay sắt, sờ vào thấy lành lạnh.
“Đây là thước trấn hồn, là tín vật của chưởng môn phái Huyền Chân, là một pháp khí thượng đẳng. Chẳng trách, đám cô hồn dã quỷ không dám tới gần nơi này, hóa ra là vì có thước trấn hồn này. Ha ha, trên thế gian này, nhân quả tuần hoàn đúng là một thứ thật thú vị. Bác Cả của em mang nó đi tìm sư phụ anh cầu cứu, không ngờ lại rơi ở nơi này, cuối cùng lại cứu chúng ta một mạng!” Triệu Tự Long nói rồi chính mình cũng bật cười.
Tôi chẳng hiểu gì về đạo giáo cả, và bây giờ tôi cũng không có tâm trí hỏi về những thứ này, bởi vì lũ cô hồn quỷ dã kia vẫn đang bao vây chúng tôi.
Triệu Tử Long dùng vải bố bọc lại chiếc thước như cũ, rồi dặn tôi cất giữ nó cẩn thận. Cùng với đó, chúng tôi lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Chúng tôi đã không còn thuyền để qua sông. Càng không thể ở lại nơi này quá lâu được, không sớm thì muộn người dân trong thôn cũng sẽ phát hiện ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi vẫn không có được bất cứ giải pháp nào. Đến lúc trời nhá nhem tối, tôi thực sự thấy sốt sắng lắm rồi.
“Nếu như đã không thoát ra được, chi bằng chúng ta quay lại thôn đi. Biết đâu bọn họ sẽ cho rằng chúng ta đã bị thủy quái sát hại chứ tuyệt đối họ sẽ không nghĩ tới chuyện, chúng ta lại quay lại thôn. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.” Lúc này Triệu Tử Long bỗng nảy ra một ý.
Chúng tôi đã không còn cách nào cả, chỉ đành làm như vậy thôi. Nhân lúc trời chưa tối hẳn, chúng tôi trèo theo trụ đá lên phía trên.
Nhưng nào ngờ, chúng tôi vừa trèo lên thì thấy trong thôn đèn đuốc sáng rực một vùng, có vẻ như bọn họ đã đốt rất nhiều đống củi.
Cảnh tượng náo nhiệt như thế này, trừ phi trong làng có nhà có chuyện vui mới tổ chức linh đình như thế. Tôi và Triệu Tử Long nhìn nhau đầy nghi hoặc, sau đó cả hai lẳng lặng trốn trong rừng quan sát tiếp.
Lần này chúng tôi nhìn thấy hai anh em Tả Âm Hữu Dương đang điều động những người dân lao động trong thôn, tay ai cũng cầm cuốc theo, có vẻ như họ định đi đào thứ gì đó.
Tôi còn chưa kịp hiểu thì Triệu Tử Long đột nhiên nói với giọng đầy ngạc nhiên và nghi hoặc: “Bọn họ… lẽ nào bọn họ định đi đào mộ mẹ em?!”

Bình Luận

0 Thảo luận