Tôi không hề nhìn nhầm, khi tôi đang chuẩn bị siêu độ cho mười tiểu quỷ ở bên trong bình thì chiếc bình bỗng nhiên động đậy, giống như bị lắc qua lắc lại.
Ngay sau đó, tiếng gọi mẹ rất khẽ vang lên trong bình! Khi nghe thấy tiếng gọi, tôi vội vàng lùi lại.
Những người còn lại cũng nghe thấy. Toàn bộ đứng hết sau lưng tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cái bình, tự hỏi:
"Chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng gọi?"
Diệp Chu Tinh cũng ngây người. Cô ta khẽ chau mày, lầm bầm:
"Tôi đã dùng bùa phong ấn cái bình. Theo lý mà nói, mười tiểu quỷ bên trong sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, không tự tỉnh lại được!"
"Đúng vậy!"
Tử Long gật đầu:
"Hơn nữa, giọng nói của mười tiểu quỷ này rất chói tai, chắc chắn không phải là cái giọng non nớt của trẻ con như thế này!"
Tôi ngẩn ra một lúc mới nói:
"Có khi nào mười tiểu quỷ này đã dung hợp thành một rồi không?"
"Không đâu!"
Tử Long trực tiếp phủ nhận sự nghi ngờ của tôi:
"Mười tiểu quỷ này đã rời khỏi quỷ thể, không có cơ thể người mẹ sinh ra bọn chúng thì chúng sẽ không thể hình thành thai quỷ được. Nhưng điều này... Rốt cuộc là sao vậy?"
Biến cố bất ngờ này khiến tất cả chúng tôi đều hoang mang. Dựa vào kiến thức và các ghi chép đạo thuật mà chúng tôi có được thì tuyệt đối không thể sai. Chắc chắn lũ tiểu quỷ được bỏ vào bình này không thể hình thành nên thai quỷ, lại càng không thể tỉnh lại và nói chuyện.
Tôi còn đang nghĩ xem có chi tiết nào có vấn đề không thì Tử Long đột nhiên lấy ra một lá bùa, niệm chú, quét qua trước mặt, thiên nhãn được mở ra!
Tử Long mở thiên nhãn, nhìn chằm chằm vào chiếc bình. Khi tôi nhìn Tử Long, thấy sắc mặt anh ấy lập tức đanh lại, không biết là đã nhìn thấy thứ gì khủng khiếp nữa.
Tôi vội vàng hỏi:
"Tử Long, có phải anh đã phát hiện ra điều gì không?"
"Có... Có một đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm!"
Tử Long lắp bắp trả lời tôi.
Còn tôi, khi nghe bảo có một đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm thì cả người tôi hoàn toàn sững sờ. Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khi tôi còn đang há hốc mồm thì Diệp Chu Tinh đã mở thiên nhãn theo. Sau khi nhìn chằm chằm vào cái bình, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cũng đột nhiên tối sầm lại.
Nhưng chỉ sau đó mấy giây, cô ta lại mỉm cười. Đây không phải là nụ cười lạnh lùng mọi khi, cũng không phải nụ cười khinh khỉnh mà là nụ cười từ tận đáy lòng, cô ta thực sự đang vui mừng.
"Mẹ... Cha..."
Khi tôi đang định mở thiên nhãn thì tiếng gọi trong bình lại vang lên, gọi cha mẹ.
Khi nghe thấy tiếng gọi này, toàn thân tôi bất giác run rẩy. Tôi nhìn Tử Long và Diệp Chu Tinh, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ cùng cười, giống như cha mẹ mà đứa bé kêu trong bình chính là bọn họ!
Biểu cảm trên khuôn mặt họ là biểu cảm của người làm cha, làm mẹ!
"Anh Cửu, họ đang nhìn gì vậy? Em cũng muốn xem, anh cho em xem với!"
Lúc này, Lâm Y Y cũng tới góp vui. Nhìn thấy vẻ kỳ lại của Tử Long và Diệp Chu Tinh, cô ấy ra sức kéo tôi, đòi cho xem thứ bên trong chiếc bình.
Lâm Y Y không phải là người tu đạo, không hiểu đạo pháp, càng không thể mở thiên nhã. Tôi lục trong túi, vừa hay nhìn thấy một bình nước mắt trâu.
Tôi lấy lọ nước mắt trâu này từ Diệp gia, giúp người ta có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn đang ẩn núp. Tôi thấy Lâm Y Y rất muốn xem, bèn nói:
"Y Y, em nhắm mắt lại!"
"Vâng."
Lâm Y Y nghe lời làm theo, tôi nhỏ nước mắt thủy ngưu lên mắt cô ấy. Nước mắt thủy ngưu lành lạnh, vừa nhỏ lên thì mí mắt Y Y bất giác giật nhẹ.
Tôi thấy được rồi bèn bảo Y Y mở mắt ra. Y Y vừa mở mắt, chỉ mấy giây sau đã ngạc nhiên hô lên:
"Woa, đứa bé đáng yêu quá! Nó đang nhìn chúng ta cười kìa, thật đáng yêu! Em muốn ôm nó, sờ cái má phúng phính của nó!"
Tôi thấy biểu cảm của Y Y thì cũng nổi lên hứng thú, nhưng tôi không nhỏ nước mắt thủy ngưu. Mặc dù trò này đơn giản hơn mở thiên nhãn nhưng một canh giờ sau mới mất tác dụng. Trong một canh giờ này, cô ấy sẽ nhìn thấy tất cả mọi thứ dơ bẩn.
Tôi dùng bùa mở thiên nhãn cho bản thân. Thiên nhãn vừa mở ra, tôi cũng nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo, mập mạp bên trong chiếc bình.
Nhìn nó mới tầm ba tháng, rất mũm mĩm. Đứa bé này nhìn chắc nịch, mặc áo yếm đỏ, đúng là vô cùng đáng yêu.
Khi tôi nhìn thấy nó, nó cũng cười với chúng tôi. Ngón tay mập mạp chìa về phía chúng tôi giống như muốn được bế ra ngoài.
Nhưng bé trai này chỉ nhìn Diệp Chu Tinh và Tử Long. Khi chúng tôi nhìn nó, nó lại mở miệng gọi:
"Cha... Mẹ..."
"Trời..."
Khi nghe thấy tiếng gọi này, tôi cảm thấy cả người đều mềm nhũn, hóa ra đứa bé này đã coi Diệp Chu Tinh và Tử Long là cha mẹ ruột của nó.
Tôi tưởng Diệp Chu Tinh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ cô ta lại cười vui mừng, không hề giận dữ hay tỏ ra lạnh lùng.
Còn Tử Long cũng cười ngây ngô, khẽ chạm vào chiếc bình.
"Anh Long, chị Tinh Tinh, nó coi hai người là cha mẹ ruột của mình! Là một bé trai, thật đáng yêu. Mọi người thả nó ra đi! Em muốn ôm nó!"
Lâm Y Y cũng rất vui mừng.
Không đúng, chắc chắn đứa bé này không phải là người sống, có lẽ là một vong nhi! Nhìn kỹ thì thấy, đứa bé này có nét giống Diệp Chu Tinh và Tử Long.
Đây là thứ được dẫn ra từ trong bụng của Diệp Chu Tinh, lúc đó Tử Long cũng ở lại giúp đỡ. Nhất định bọn họ đã có sự tiếp xúc thân mật nào đó, nếu không, vong nhí này sẽ không gọi Tử Long là cha.
Tôi thấy bọn họ đều mê mẩn bèn vội vàng đóng thiên nhãn lại. Khi tôi mở mắt thì đã không còn nhìn thấy vong nhi bên trong chiếc bình nữa.
Tôi thấy bọn họ vẫn nhìn vào chiếc bình, bèn vỗ mạnh lên vai bọn họ, nói:
"Đừng xem nữa, vong nhi trong chiếc bình này có vấn đề!"
Tôi vừa lên tiếng, bọn họ mới bừng tỉnh. Sau khi đóng thiên nhãn, Tử Long nhìn tôi nói:
"Đứa bé trong chiếc bình gọi anh là cha?"
Tôi thấy anh ấy có vẻ rất vui, giống như chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc vừa rồi, bèn cười trêu:
"Đứa bé gọi anh là cha, thế anh có vui không?"
Tôi cố ý nói vậy, Tử Long lập tức ngẩn ngơ. Anh ấy trừng tôi, nhưng cũng không nói gì.
Mà Diệp Chu Tinh cũng trở nên trầm mặc. Sau một lúc cô ta mới nói:
"Sao lại kỳ lạ như vậy, sao mười tiểu quỷ lại trở thành vong nhi chứ? Trên người vong nhi này không có oán khí, sẽ không hại người. Nhưng... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Chu Tinh không nghĩ ra, chúng tôi lại càng không. Mười tiểu quỷ, không cần có cơ thể mẹ mà cũng có thể biến thành một vong nhi đáng yêu.
Diệp Chu Tinh và Tử Long lại nhìn chiếc bình. Tôi cười khổ bất lực, nói đùa:
"Mười tiểu quỷ này đột nhiên biến thành vong nhi, e rằng có chuyện rồi! Tốt nhất là cứ lấy bùa đốt cháy nó, để nó hồn bay phách tán!"
"Đừng!"
Tôi vừa nói vậy, Diệp Chu Tinh và Tử Long đồng thời mở miệng, rất ăn ý, rất nghiêm túc!
Tôi bật cười. Bọn họ cũng phát hiện ra bản thân đã hơi mất kiểm soát. Tử Long quyết định lựa chọn im lặng, Diệp Chu Tinh thì mở miệng nói:
"Vong nhi này không có oán khí, không thể để nó hồn bay phách tán, siêu độ cho nó đi. Dù sao, nó cũng đã có hồn phách, tức là cũng đã có ý thức và linh trí..."
"Đợi đã... Hồn phách, linh trí?"
Khi Diệp Chu Tinh nhắc tới điều này, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà trước đó tôi đã bỏ qua. Tổng cộng có mười đứa trẻ, không nhiều không ít, vừa hay mười đứa!
Tên thầy bói quỷ chọn Tuyết Mai, một âm nữ mười kiếp để làm cơ thể mẹ, định để Tuyết Mai sinh chúng ra. Điều này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Rõ ràng là cố ý.
Nói cách khác, thầy bói quỷ làm như vậy chắc chắn là có mục đích.
Nếu không lão đã chẳng làm ầm ĩ như vậy, lại còn khiến quạ đen tới báo tin mừng, rồi lại để thợ vàng mã tới đưa hình nhân của Mạnh Doanh! Tất cả mọi thứ đều chỉ vì muốn Tuyết Mai sinh chúng ra. Mà tới cuối cùng, khi chúng tôi dụ hồn rời khỏi thân thể thì tên thầy bói quỷ và thợ vàng mã lại khiến lũ quạ tới phá đám, định ngăn cản chúng tôi.
Tại sao lại là mười tiểu quỷ, con số không tính nhiều, nhưng cũng chẳng phải là ít. Đám quạ đen được cho ăn thịt người lâu như vậy, chắc chắn chỉ mười đứa trẻ là không đủ. Mười đứa trẻ này xuất hiện, chắc chắn là có dụng ý khác.
"Sơ Cửu, em làm sao vậy? Có phải nghĩ ra điều gì không?"
Tử Long thấy tôi trầm ngâm mãi vậy, vội vàng hỏi.
Tôi bừng tỉnh, trong đầu hiện ra một suy nghĩ to gan:
"Chúng ta đều đoán sai rồi. Mười tiểu quỷ này không phải là quỷ mà là ba hồn bảy vía của con người!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận