Sau khi quan sát tôi đã có thể xác định, quan tài đá chấn động dẫn tới địa cung cũng lay chuyển theo. Mà quan tài đá không chấn động liên tục, mà chấn động theo tiết tấu, từng nhịp từng nhịp!
Tôi thấy bọn Diệp Đường đã ra ngoài, trong lòng cũng không còn cố kị điều gì nữa. Nếu đã không đi được, tôi nhất định phải giết lão để báo thù cho Tử Long.
Lúc tôi nhìn về phía lão Bí thư thì thấy lão đang quỳ gối trên bậc thang đá, không ngừng dập đầu, cười lớn: "Ha ha, vu sư vĩ đại sắp tỉnh lại rồi, ngày Dạ Lang của chúng ta phục quốc đã gần trong gang tấc!"
Không biết tại sao, nhìn lão lúc này tôi lại có cảm giác đồng cảm. Tôi thấy lão rất đáng thương. Lão duy trì sự phát triển của hậu duệ tộc Dạ Lang đến bây giờ, không để những hậu duệ này sống hoà vào xã hội, ngược lại khiến họ cứ mãi chìm vào cái nhiệm vụ phục quốc bất khả thi kia. Thật sự là hại người hại mình!
Chẳng lẽ, sống yên ổn không hay hơn sao?
Tôi không hiểu, lúc tôi tự hỏi thì quan tài đá đang chấn động đột nhiên dừng lại. Nó yên tĩnh thì cả địa cung cũng ngừng lay động.
Lão trưởng thôn dường như không thể tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy trước mắt. Lão ngây dại rồi lại dập đầu liên tục: "Vu sư vĩ đại, ngài làm sao vậy? Long khí đã đi vào cơ thể của ngài, ngài phải sống lại chứ?"
"Lão Bí thư, vu sư của các người không thể sống lại được. Nếu như tôi đoán không lầm, cô ta vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại đâu. Tuy rằng cá chép đã vượt long môn, nhưng trận pháp Thiên Cương Địa Sát vẫn chưa có hiệu quả hoàn toàn. Mà bây giờ trận pháp này đã bị Vương Lỗi phá hủy, không còn hiệu quả nữa rồi. Cô ta không sống lại được đâu, ông bỏ ý định này đi!"
Tôi cố ý nói thật lớn, lão ta nghe xong, thân thể lập tức run rẩy. Có vẻ lão đã bị đả kích rất mạnh, cả người xụi lơ, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: "Không đâu, nhất định không phải như vậy. Lão vẫn luôn tuân theo di huấn của tổ tiên một cách cẩn trọng. Vì muốn vu sư sống lại, lão đã trơ mắt nhìn ba mươi sáu gia đình hậu duệ cuối cùng của Dạ Lang tự sát để nuôi trùng thuật. Vì chờ đợi ngày hôm nay, lão đã trả giá hết thảy, nhưng vẫn không cách nào hoàn thành được nhiệm vụ mà tổ tiên truyền lại! Tại sao? Lẽ nào trời muốn diệt tộc ta sao? Không đúng, là các ngươi, tất cả đều tại các ngươi..."
Khi lão nói đến đây, biểu cảm trên mặt lão đã biến thành vô cùng phẫn nộ. Lão chỉ vào người tôi, giận dữ nói: "Đều tại đám người tham lam các ngươi. Là các ngươi phá huỷ trận pháp của chúng ta, là các ngươi huỷ diệt kỳ vọng cuối cùng của chúng ta. Ta sẽ không bỏ qua, ta phải giết ngươi!"
Lão Bí thư nói xong thì hoàn toàn mất đi lý trí. Lão đột ngột nhảy khỏi bậc thang đá, còn chưa tới gần tôi thì đã liên tục tung chưởng tới.
Chiêu thức dồn dập ập tới, không để sót một khoảng trống nào, từ rất xa tôi đã cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ của mấy chưởng này. Tôi bật người nhảy về sau một bước, trực tiếp đối chưởng với lão, cả người bị đẩy lùi đi một khoảng.
Cùng lúc đó tôi lấy ra hai lá bùa, nhưng lão Bí thư không để tôi có cơ hội niệm chú kết ấn, lão điên cuồng công kích về phía tôi.
Xem ra lão nhất quyết muốn liều mạng với tôi. Cho dù bị thước trấn hồn của tôi đánh trúng lão cũng sẽ không tránh đi, chỉ liều mạng mà đánh tôi.
Bốp, thước trấn hồn của tôi đánh thật mạnh vào bụng lão. Tôi thấy lão đau đến mức mặt mày co giật, nhưng lão vẫn không ngừng tay, vẫn cố gắng đánh một chưởng vào bả vai của tôi.
Lực đánh mạnh tới nỗi, khiến tôi bay thẳng ra ngoài. Cơ thể tôi sắp lăn xuống bậc thang đá tới nơi thì được một đôi tay mềm mại giữ lại, "Sơ Cửu, cậu đã hứa với tôi là sẽ sống thật tốt rồi mà!"
Nghe thấy giọng nói này, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn. Vừa nhìn thì tôi không khỏi trợn tròn mắt, Diệp Đường đã trở lại. Bác Diệp và Vương Lỗi không có ở đây, chỉ có một mình cô ấy trở lại.
"Diệp Đường, cái cô ngốc này, tôi bảo cô đi rồi mà, cô còn quay lại làm gì?" Trong lòng tôi thấy rất cảm động, nhưng nghĩ đến sự nguy hiểm ở đây thì vẫn không nhịn được mà trách mắng.
"Hứ! Anh còn dám hung dữ với tôi hả?" Diệp Đường trừng mắt rồi trực tiếp kéo tôi lên. Hình như cô ấy giận tôi nên không thèm để ý tới tôi, mà chỉ nhìn về phía lão Bí thư, nói: "Lão Bí thư, ông buông tay đi."
"Ha ha..." Lão cười lạnh lùng rồi nói: "Cô đi đi, ta không giết bé gái."
Diệp Đường nhíu mày, nói: "Lão Bí thư, tôi không đến đây để cho ông giết. Tôi đến để đánh bại ông, mang Sơ Cửu đi."
"Muốn chết!" Trong nháy mắt, lão Bí thư đã thay đổi sắc mặt, đột ngột phóng tới chỗ Diệp Đường. Tôi vội vàng kéo Diệp Đường một cái, nhưng cô ấy vẫn không buông tay tôi ra, chủ động tiếp đón đòn công kích của lão Bí thư.
"Diệp Đường, cô đi đi, cô không phải là đối thủ của ông ta đâu!" Tôi lo lắng nói với cô ấy, muốn tìm cơ hội tách bọn họ ra.
Nhưng sau khi nhìn một hồi thì tôi hoàn toàn sững sờ, không ngờ Diệp Đường lại chiếm được ưu thế!
Lão Bí thư tấn công rất mạnh mẽ, nhưng Diệp Đường vẫn tránh né được rất linh hoạt. Hơn nữa, cho dù lão ra đòn dữ dội thế nào, Diệp Đường đều có thể dễ dàng hoá giải!
Xem chừng mười hiệp tôi mới chợt hiểu ra. Diệp Đường sử dụng Thái Cực quyền của Đạo giáo, chính là nhu. Mà chiêu thức của lão Bí thư lại là cương, vừa vặn chính là lấy nhu thắng cương.
Diệp Đường... thông minh quá.
Chỉ cần là đệ tử nhập môn Đạo gia đều sẽ được học quyền pháp Thái Cực trước tiên. Đây là một phương pháp để tĩnh tâm, giống như sư phụ Tiêu Dao Tử đã bắt tôi quét lá cây suốt một năm, đều là cùng một đạo lý.
Thế mà tôi không nghĩ tới, thật sự là mất mặt. Nghĩ đến đây tôi liền xấu hổ mà gãi đầu.
Chiêu thức của lão Bí thư đã bị vô hiệu hóa, càng đánh lão lại càng nóng nảy, ngay cả bước chân cũng rối loạn. Diệp Đường lập tức bắt được sơ hở của lão, nhẹ nhàng tung một cú móc, lão tức khắc mất trọng tâm mà lảo đảo về sau vài bước.
Chính là lúc này!
Tôi thấy thời cơ đã đến nên liền vọt tới, nhảy lên thật cao sau đó dồn sức tung một cú đá vào ngực lão ta. Tôi dùng lực rất lớn, đá lão bay thẳng về phía quan tài đá, lão đập người lên đó rồi phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này cả người lão đã mềm oặt, ngã trên mặt đất.
Mà tôi cũng bị lực chấn động làm rơi xuống đất, sau đó mới búng người bật dậy. Diệp Đường nhìn lão cười nói: "Lão Bí thư, ông thua rồi!"
"Một thân võ thuật cương cường của ta, vậy mà lại thua trên tay một con nhóc ranh, đúng là nực cười mà!" Lão Bí thư thua nhưng không phục, lầm bầm mấy câu rồi nhìn Diệp Đường hỏi: "Cô bé, xin hỏi cô học quyền pháp gì vậy?"
Diệp Đường cười hì hì, nói: "Đạo gia chính tông... Quyền pháp Thái Cực!"
"Quyền pháp Thái Cực?" Lão lẩm nhẩm, vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Tôi bèn chạy tới bên cạnh lão, tức giận nói: "Ông giết Tử Long, tôi phải giết ông!"
"Ha ha... Cho dù có chết, ta cũng sẽ không chết trên tay tiểu bối vô danh như ngươi đâu!" Không ngờ, lão bất thình lình lại nổi khùng, dồn hết hơi sức đột ngột đánh vào quan tài đá.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm vang lên, lão ngã ra đất. Trước khi chết, mắt lão vẫn mở to, dường như chết không cam lòng.
Tôi dò thử hơi thở của lão, sau khi xác định lão đã tắt thở mới nặng nề nói: "Tử Long, nếu như anh ở trên trời có linh, nhìn thấy hết thảy rồi thì hãy an nghỉ đi!"
Lúc tôi nói thì Diệp Đường đã nhặt chiêng quỷ của Diêm Vương mà lão Bí thư làm rớt bên cạnh lên. Sau khi phủi bụi trên tay thì cô ấy nhìn tôi, nói: "Đi thôi, bác Diệp đang đợi anh đấy. Âm binh đã xuất hiện rồi, bác ấy có cách để xông ra ngoài."
"Ừ." Tôi gật đầu, cũng không có gì để lưu luyến nữa liền đi xuống bậc thang đá cùng Diệp Đường.
Nhưng vừa đi xuống vài bước, tôi thấy mặt nước trên con sông kia như được vật gì chiếu sáng, giống như có ánh sáng gì ở đáy sông chiếu rọi lên.
Mà ánh sáng này chiếu lên đến tận đỉnh địa cung, năm màu rực rỡ.
Tôi đang nghi hoặc thì Diệp Đường lên tiếng, "Cái này hình như là ánh trăng chiếu vào. Bây giờ chắc ánh trăng đã lên đến đỉnh núi đối diện thôn rồi, vừa vặn ở ngay lỗ hổng kia nên ánh trăng mới có thể chiếu vào con sông ngoài thôn, phản xạ đến đây. Hèn gì Tả Âm có thể trốn thoát từ con sông này!"
Lúc Diệp Đường nói chuyện, tôi lại ngẩng đầu nhìn lên đỉnh của địa cung. Những tia sáng mờ nhạt chiếu lên đó đang dần dần hợp lại cùng nhau, tạo thành một hình vẽ về trùng thuật cực lớn.
Thấy cảnh tượng như vậy, tôi vội vàng lôi kéo Diệp Đường còn đang quan sát con sông. Cô ấy cũng nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ tới.
Ngay lúc cô ấy kinh ngạc kêu lên, toàn bộ ánh sáng ở đỉnh địa cung lại phản xạ vào giữa chiếc quan tài đá ở phía sau chúng tôi!
"Khà khà... Khà khà..."
Tôi và Diệp Đường còn chưa lấy lại được tinh thần, lúc này đã nghe được một tiếng cười khẽ vang lên, rất nhẹ nhưng vô cùng âm u. Tôi nghe mà da đầu tê dại cả đi!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận