Tôi vô cùng quen thuộc với con dao vót tre đó, vũ khí của Tả Âm cũng là dao vót tre. Con dao này rất nhỏ, có thể gập lưỡi lại, sau khi mở ra, một nửa là cán cầm và một nửa là lưỡi dao!
Loại dao vót tre này cực kỳ sắc bén và rất khó sử dụng. Ngoại trừ thợ làm vàng mã, tôi chưa từng thấy ai khác sử dụng loại dao này, càng sẽ không có người dùng nó làm vũ khí giết người! Chỉ có, thợ làm vàng mã chân chính!
Tôi đã khá sửng sốt khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt rút con dao ra, sau đó tôi cũng kịp hiểu ra, hỏi ông ta: "Ông là thợ làm vàng mã?"
"Đúng vậy!" Thợ làm vàng mã gật đầu, "Bây giờ thì biết mối thù của ta và cậu là gì rồi chứ?"
Sau khi thợ làm vàng mã nhắc đến điều này, tôi mới hiểu ra vấn đề, bật cười nói: "Tôi Lý Sơ Cửu sống đến hiện tại đã từng gặp hai thợ làm vàng mã, một người là Tả Âm và người kia là Hữu Dương! Thật không khéo, bọn họ đều chết trong tay tôi. Nếu tôi đoán không lầm, ông mới là sư phụ thật sự của bọn chúng, đúng không?"
"Xem ra cậu cũng không quá ngốc!" Thợ làm vàng mã cười nhếch môi, trông có hơi đáng ghét, nói: "Nếu cậu đã biết ta là sư phụ của chúng, vậy cậu giết chúng rồi thì cũng nên biết phải lấy mạng của mình ra đền rồi chứ! Mặc dù người của môn phái làm vàng mã chân chính bọn ta không nhiều như Đạo gia các cậu, nhưng cũng không phải là kẻ sợ phiền phức!"
"Ha ha..." Tôi bật cười khi nghe những lời này của ông ta, nói: "Ông có biết không? Hai đồ đệ bảo bối của ông và tên Chu Bát Tự chết tiệt kia đã gần như hại chết hết người trong thôn tôi! Còn cả mối huyết hải thâm thù của gia đình tôi, bọn chúng chính là hung thủ! Ông cảm thấy, bọn chúng có đáng chết không?"
Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta. Ông ta nhíu mày, miệng khẽ mấp máy, cuối cùng mới giận dữ nói: "Đừng hòng nói bừa, cậu đã giết bọn chúng, khiến môn phái của ta tuyệt hậu! Ta sẽ lấy mạng cậu để bồi thường cho mối thù diệt môn này!"
Thợ làm vàng mã vừa dứt lời thì người cũng đã lao tới. Ông ta xoay cổ tay, con dao vót tre trong tay ông ta lóe lên tia sáng bén ngọt.
"Được, nếu các người đều cùng một giuộc thì tôi cũng không để ông sống được!" Tôi cầm thước trấn hồn, hét to một tiếng rồi lao thẳng về phía ông ta!
Ông ta giành thế chủ động, lao về phía tôi trước tiên. Ngay khi cách tôi khoảng một mét thì ông ta bỗng nhiên dừng lại, con dao trong tay ông ta chém mạnh về phía tôi.
Tôi chỉ kịp thấy một tia sáng lóe lên, thước trấn hồn trong tay tôi bị hất mạnh lên. Ngay sau đó là một tiếng "Cạch!", con dao của ông ta sượt qua thước trấn hồn của tôi.
Tôi chặn được con dao của ông ta, tay kia đấm thẳng vào ngực ông ta. Bây giờ chúng tôi đang cận chiến, thợ làm vàng mã này cũng không có ý định lui lại để tránh né mà cũng đấm lại tôi.
Một tiếng "bốp" vang lên, nắm đấm của chúng tôi đập vào nhau. Trong chớp mắt, một lực chấn ngược mạnh mẽ đẩy chúng tôi tách ra.
Tôi bị đẩy lui lại, cánh tay có chút tê dại. Tôi lắc tay mấy cái, sau đó một chân đạp mạnh xuống đất lấy đà xông lên tiếp.
Khi tôi sắp đến gần chỗ của ông ta thì nhảy lên cao, hai tay cầm thước trấn hồn bổ xuống đầu ông ta!
Tôi gần như đã dốc hết sức mạnh toàn thân vào một chiêu này. Thợ làm vàng mã thấy thế cũng không dám đón đỡ chính diện, thân người nhanh chóng nhào sang một bên, vừa hay tránh thoát được cú chém từ thước trấn hồn của tôi!
Quán tính quá mạnh, bởi vậy khi người tôi rơi xuống, thước trấn hồn cũng chém rất mạnh xuống mặt đất. Gần như cùng lúc, con dao của thợ làm vàng mã xoẹt ngang cổ tôi.
Tôi lập tức chống một tay xuống đất, người dựng ngược lại, một chân đá vào cổ tay ông ta, chân còn lại theo đà đá trúng vào ngực ông ta. Sức mạnh của một cú đá này không hề yếu, ông ta bị tôi đá cho lui lại sau mấy bước.
Sau khi tôi đứng vững, tôi thấy mặt ông ta tái nhợt, cắn răng nói với tôi: "Với thân thủ như thế này, không có gì ngạc nhiên khi bọn chúng lại chết trong tay cậu!"
Tôi cười khẩy nói: "Nói đến đây tôi còn phải cảm ơn bọn chúng, nếu không vì hận thù, tôi cũng sẽ không được như bây giờ!"
"Ta già rồi, thân thủ và thể lực đều không bằng cậu! Nhưng mối thù này không chỉ đại diện cho bản thân ta, mà còn đại diện cho tôn nghiêm của thợ làm vàng mã bọn ta!" Thợ làm vàng mã hừ lạnh một tiếng, lại lấy đà xông lên.
Bây giờ tôi không thể lãng phí thời gian ở đây mãi được, bọn Tử Long vẫn đang chờ tôi giải vây. Tôi không quan tâm đến việc xuống tay có quá nặng hay không nữa, tôi nghiến răng xông lên.
Khi đối mặt với lưỡi dao mà ông ta đâm tới, tôi né sang một bên, con dao đâm sượt qua ngực tôi. Ngay cả áo của tôi cũng bị rạch một đường.
Ông ta thật sự đã già rồi, thân thủ không còn linh hoạt, phản ứng chậm chạp không ít. Sau khi tôi tránh được con dao của ông ta, bàn tay gập lại, thước trấn hồn đập mạnh vào bụng ông ta.
Sau một tiếng "bộp", khuôn mặt của thợ làm vàng mã nhăn nhó vì đau đớn, người cũng lùi về sau.
Tôi theo đà giơ chân, đạp mạnh vào bụng ông ta, đá ông ta bay ngược lại.
Ngay khi vừa rơi xuống đất, ông ta còn định chống tay đứng dậy. Đương nhiên là tôi sẽ không cho ông ta cơ hội đó. Tôi cúi xuống, đặt thước trấn hồn ngay cổ ông ta, lạnh lùng nói: "Ông thua rồi!"
"Từ xưa tới nay, được làm vua thua làm giặc, muốn chém muốn giết tùy cậu, đây là tôn nghiêm của thợ làm vàng mã bọn ta!" Khi ông ta nói xong thì buông tay, con dao vót tre trong tay cũng rơi xuống đất. Có vẻ ông ta không định chống cự nữa!
Tôi không có ý định giết ông ta, bèn lắc đầu nói: "Ông là một thợ làm vàng mã giỏi, có khí phách! Nhưng hai gã đồ đệ của ông lại chỉ làm mất mặt ông, thậm chí làm mất mặt cả môn phái làm vàng mã các ông! Ông đi đi, tôi không giết ông!"
"Hả..." Khi ông ta nghe tôi bảo rằng sẽ thả ông ta đi, ông ta kinh ngạc nhìn tôi, ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi tôi, "Cậu thật sự không giết ta?"
"Ừ!" Tôi gật đầu, rụt thước trấn hồn lại, nói: "Thợ làm vàng mã cũng tách ra từ Đạo gia, ông không phải là người xấu. Mặc dù ông dùng người giấy làm hại Tuyết Mai, nhưng không đáng tội chết. Mặt khác, tôi là người của Đạo gia, cũng không muốn nhìn thấy môn phái làm vàng mã của các ông biến mất!"
Sau khi tôi nói xong thì bước vào nhà của thầy bói quỷ, còn chưa đi đến cổng thì ông thợ làm vàng mã đã gọi tôi lại, "Đợi chút... Cậu nhóc..."
Giọng ông ta đã dịu lại, khi tôi quay đầu, ông ta nhìn tôi, hỏi rất nghiêm túc: "Hai đồ đệ của ta thật sự đã hại chết cả nhà cậu sao?"
Tôi gằn giọng nói: "Bọn chúng làm chuyện thương thiên hại lý, chết vạn lần cũng chưa đền hết tội!"
Khi tôi nói câu này, thợ làm vàng mã có vẻ rất ngỡ ngàng! Không biết ông ta đang nghĩ gì, sau vài giây mới nhìn tôi nói: "Xem ra Chu Bát Tự đưa chúng đi không phải là để đưa chúng quay về với Đạo gia, mà là để làm những chuyện thương thiên hại lý! Thật ra nhìn những việc Chu Bát Tự đang làm, từ lâu ta đã đoán ra lão ta không phải là người tốt! Đều trách ta quá hồ đồ, tin vào những lời sàm ngôn của lão ta... Chao ôi..."
Tôi thấy ông ta nhắc đến Chu Bát Tự nhưng cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì tôi đã đoán ra được tất cả từ lâu. Người đứng đằng sau chắc chắn là Chu Bát Tự.
Lão ta làm thế là vì muốn mượn đao giết người, còn muốn hại Tuyết Mai! Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Chu Bát Tự đã phát hiện ra chuyện chúng tôi đến thôn Tiểu Nghĩa!
Tôi trầm tư một lát mới nói tiếp: "Nếu ông đã nhắc đến việc này thì tôi cũng muốn hỏi ông, có phải Chu Bát Tự đang ở đây?"
"Lão ta không ở đây!" Thợ làm vàng mã không chút do dự trả lời tôi: "Tuy nhiên, rất nhiều thầy pháp trong cái thôn này đều đang làm việc cho lão ta! Lão ta sẽ không xuất hiện, chỉ có thầy bói quỷ đứng ra xử lý mọi chuyện!"
"Vậy thầy bói quỷ đâu?" Nghĩ đến bọn Tử Long còn đang trong hiểm cảnh, tôi lại càng sốt ruột.
"Đi rồi, đã đi lâu rồi! Chính lão ta bảo ta đưa hình nộm của Mạnh Doanh cho góa phụ Tuyết Mai, còn về những chuyện khác thì ta không biết!" Ông thợ làm vàng mã thản nhiên nói.
Chu Bát Tự đúng là quỷ quyệt, cho dù chúng tôi tìm thấy tay sai của lão ta rồi, cuối cùng vẫn không thể tìm thấy dấu vết của lão ta.
Lão ta rất cẩn thận, vô cùng thận trọng.
"Ông đi đi, tôi còn phải đi tìm thầy bói quỷ!" Tôi nói xong, tiếp tục đi vào nhà của thầy bói quỷ.
"Cậu nhóc, đợi chút!" Thợ làm vàng mã lại gọi tôi, tôi còn chưa quay đầu lại thì ông ta đã nói tiếp luôn, "Lũ quạ đó không còn là những con quạ đen thông thường, chúng đã ăn thịt người nên rất hung tàn. Ngoại trừ thầy bói quỷ, không ai có thể đuổi bọn chúng đi được! Ta nợ cậu một mạng, hãy để ta đuổi chúng đi giúp cậu! Ta chỉ muốn cậu biết rằng, thuật làm vàng mã chân chính không thua kém bất cứ đạo thuật nào khác!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận