Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 60: Ma nữ nghìn tuổi

Ngày cập nhật : 2025-07-22 08:59:30
Khặc khặc... khặc khặc...
Đây là tiếng cười của phụ nữ, rất khẽ, nhưng trong địa cung yên tĩnh này lại có vẻ vô cùng chói tai và đáng sợ. Hơn nữa, trong tiếng cười khẽ này thậm chí còn mang theo một sự âm trầm.
Khi tôi và Diệp Đường nghe thấy tiếng cười khẽ này phát ra từ phía sau, Diệp Đường bỗng nắm lấy tay tôi, tôi có thể cảm nhận được cơ thể cô ấy lúc này đang run rẩy.
Đừng nói đó là cô ấy, ngay cả tôi cũng đang toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Nhưng ở trước mặt Diệp Đường, tôi không thể để lộ ra điều này. Ông nội nói tôi là đàn ông, đàn ông thì phải bảo vệ phụ nữ!
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Diệp Đường, ra hiệu với cô ấy không cần sợ, có tôi ở đây. Diệp Đường khẽ ừ một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau đó tôi mới từ từ quay đầu lại nhìn...
Tôi vừa nhìn thì thấy mụ phù thủy lúc nãy đang nằm trong quan tài đá bây giờ đã đứng thẳng dậy, người trôi lơ lửng trên quan tài. Chiếc áo choàng đen trên người bà ta cũng bay trong không trung, mái tóc đen dài xõa tung.
Xung quanh không có gió thổi qua, nhưng làn váy đen và mái tóc đen dài của bà ta cứ tự đung đưa.
Hai tay bà ta đan vào nhau đặt trên bụng, trên mặt đeo một tấm mạng che mặt màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt cứ nhìn chằm chằm chúng tôi.
Đôi mắt đó giống như là hàn băng, chỉ cần nhìn thêm một chút thì sẽ thấy lạnh run cả người. Mà điều đáng sợ nhất là trên người bà ta còn tỏa ra một loại âm khí, mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta không thể hít thở, từ sâu thẳm trong lòng không hiểu sao có một cảm giác ức chế.
Năm đó khi mẹ tôi ra khỏi quan tài đã đủ đáng sợ lắm rồi, nhưng so với con ma nữ nghìn tuổi trước mặt thì đúng là hoàn toàn khác một trời một vực.
"Bà ta tỉnh rồi, đây mới là tác dụng của đại trận Thiên Cương Địa Sát, đầu tiên là hấp thụ long khí, sau đó mới hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt sống lại!" Diệp Đường cũng quay đầu lại, khi nhìn thấy nữ vu sư đã sống lại thì nắm chặt lấy tay tôi, móng tay cô ấy đã cắm cả vào da thịt tôi.
"Diệp Đường, đừng sợ, cô là người của gia tộc đạo gia, không cần sợ ma!" Tôi nhỏ giọng an ủi một câu, tôi còn tưởng trận Thiên Cương Địa Sát bị phá hủy rồi thì bà ta sẽ không tỉnh dậy.
Nhưng tôi không ngờ rằng đại trận Thiên Cương Địa Sát đã có tác dụng. Nữ vu này đúng là đang chờ đợi tinh hoa nhật nguyệt từ ánh trăng. Tôi vừa nghĩ đến việc này, trong đầu đã nhanh chóng tìm cách đối phó với con ma nữ nghìn tuổi này.
"Gia tộc của ta, không có một người sống sót, thật là đáng buồn. Bọn tặc tử các ngươi, làm nhục gia tộc ta, đáng chết!" Tôi vẫn đang suy nghĩ về cách đối phó với bà ta, nào ngờ bà ta đã đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Ngay khi giọng nói đó cất lên, tôi cảm thấy toàn bộ địa cung trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Hơn nữa, hơi thở tỏa ra từ người bà ta thậm chí còn lạnh hơn, lạnh đến nỗi khiến người ta không kìm được run rẩy.
"Chạy!" Cảm nhận được sự đe dọa từ bà ta, tôi lập tức kéo Diệp Đường bỏ chạy. Nhưng chúng tôi vừa mới chạy thì bà ta đã thoắt cái xuất hiện trước mặt chúng tôi. Hai cánh tay bà ta đâm về phía chúng tôi, chúng tôi còn chưa nhìn thấy rõ thì bà ta đã bóp cổ tôi và Diệp Đường, nhẹ nhàng nhấc chúng tôi lên.
Tôi không thể thở được, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, tôi vội vàng dùng thước trấn hồn chém cổ tay bà ta. Vừa chém một cái, cổ tay của mụ phù thủy lập tức bị tôi chặt đứt, không khác gì đang cắt đậu phụ.
Tôi nghe thấy một tiếng thét chói tai, bàn tay cụt của bà ta rụt lại giống như là bị điện giật. Nhưng Diệp Đường đã bị bà ta ném thẳng về quan tài đá trên bệ đá.
Chết tiệt!
Tôi thầm kêu không hay, vội vàng lao tới, ôm lấy Diệp Đường vào lòng khi cô ấy rơi xuống. Nhưng lực ném của mụ ta quá lớn. Lưng tôi cứ bị đập mạnh vào chiếc quan tài đá chắc chắn, tôi cảm thấy xương cốt như sắp bị gãy rồi. Cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
"Sơ Cửu, cậu không sao chứ?" Diệp Đường nhìn tôi lo lắng. Tôi lắc đầu, kéo cô ấy ra phía sau, phun máu trong miệng lên thước trấn hồn, thước trấn hồn lập tức phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tôi nhìn con ma nữ nghìn tuổi lơ lửng trong không trung, nghiến răng mắng: "Ma cao một thước, đạo cao một trượng! Không cần biết đạo hạnh của ngươi cao thế nào, ta cũng phải khiến ngươi hồn phi phách tán!"
Khi tôi nói những lời này thì đã kẹp hai lá bùa diệt quỷ trong tay, một tay cầm thước trấn hồn, đọc lời chú diệt quỷ: "Thái thượng lão quân dạy tôi diệt quỷ, dạy tôi đạo pháp. Trên gọi ngọc nữ, thu thập những thứ chẳng lành. Lên núi đá nứt, đeo một con dấu. Đầu đội Hoa Cái, chân đạp Khôi Canh, trái có Lục Giáp, phải có Lục Đinh. Trước có Hoàng Thần, sau có Việt Chương. Thần sư sát phạt, không tránh hào cường, trước giết ác ma, sau trảm dạ quang. Thần nào không phục, ma nào dám chắn? Tốc tốc nghe lệnh! Giết! Khục khục..."
Giọng đọc thần chú của tôi rất lớn, nhưng lúc nãy sau lưng bị đập mạnh một cái, bây giờ tôi lại đọc quá gấp gáp, đọc đến khúc cuối thì bắt đầu ho dữ dội, miệng tôi không ngừng nôn ra máu.
Cùng với từ giết cuối cùng tôi hét ra, bùa diệt quỷ trong tay đã bị tôi ném về phía ma nữ nghìn tuổi. Ngay khi thước trấn hồn chỉ vào bùa diệt quỷ đang rơi xuống, một tiếng "Xì" vang lên, hai lá bùa giết ma ngay lập tức bị đốt cháy trong không trung.
Tôi đã mượn đạo pháp của thước trấn hồn, uy lực tự nhiên sẽ lớn mạnh hơn nhiều. Bùa diệt quỷ đang bốc cháy rơi xuống bất ngờ bị đạo pháp triệu gọi, ngay lập tức biến thành hai thanh kiếm kim tiền ảo đâm sầm về phía con ma nữ nghìn tuổi lơ lửng trong không trung.
Mụ phù thủy cười khẩy một tiếng, bàn tay đã bị tôi dùng thước trấn hồn chặt đứt lại mọc ra trong nháy mắt. Hai thanh kiếm kim tiền do bùa giết ma hóa thành vẫn chưa đâm đến bà ta thì đã bị bà ta dùng hai tay bắt lấy.
Ngay khi tay bà ta nắm lấy thanh kiếm kim tiền, pháp lực trên thanh kiếm bắt đầu đốt cháy tay bà ta, phát ra tiếng tí tách không ngừng bốc khói đen.
Nhưng điều đó không hề làm bà ta tổn thương một chút nào, âm khí phát ra từ người bà ta đang hóa giải pháp lực của lá bùa. Hai thanh kiếm kim tiền ảo chỉ kiên trì được hai ba phút thì đã biến thành một đống tro tàn, rơi lả tả xuống đất.
"Ác ma này quá lợi hại! Uy lực của bùa chú không đủ mạnh để làm tổn thương đến bà ta!" Tôi nhìn thấy cảnh này thì ý thức được tình hình không hay.
Còn nữ vu sư thì càng cười lớn hơn, đôi mắt như hàn băng đang nhìn chằm chằm vào tôi, "Lũ chuột nhắt bọn ngươi cũng chỉ như con kiến trước mặt ta. Hôm nay ta sẽ dùng máu của bọn ngươi để cúng tế cho các vong hồn của gia tộc, để cho bọn ngươi ân hận suốt đời, khuất phục suốt đời!"
Giọng nói của ma nữ nghìn tuổi ngày càng lạnh hơn, khiến người ta cảm thấy rét buốt từ trong tận đáy lòng, bà ta đã bắt đầu động sát khí. Tôi không dám bất cẩn, gắng sức cầm chặt thước trấn hồn trong tay hơn, cùng lúc máu chảy ra, tôi nắm chặt đồng tiền Ngũ đế trong tay để máu có thể thấm ướt tiền Ngũ đế.
Gần như cùng lúc, ngay sau khi tiền Ngũ đế trong lòng bàn tay tôi bị nhuộm đỏ, ma nữ nghìn tuổi lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, gay gắt đến nỗi khiến màng nhĩ cứ kêu "ù ù".
Giây tiếp theo bà ta đã xuất hiện trước mặt tôi, hai tay đâm mạnh vào tôi. Tôi vội vàng kéo Diệp Đường lùi lại một bước, ném tất cả đồng tiền Ngũ đế dính máu trong tay về phía bà ta.
Những đồng tiền Ngũ đế dính máu đánh vào người bà ta, khiến linh hồn bà ta bốc cháy tỏa khói đen. Mặc dù bà ta bị buộc phải lui lại, nhưng chiêu vừa rồi hoàn toàn không hề làm bà ta bị thương, mà ngược lại chỉ làm bà ta tức giận hơn.
Bà ta giận dữ gào lên một tiếng, mái tóc dài xõa tung, bắn thẳng vào tôi với tốc độ nhanh đến kinh người, tôi không có cơ hội để tránh, chỉ có thể đẩy Diệp Đường ra.
Ngay khi tôi đẩy Diệp Đường đi, những sợi tóc đó đã quấn lấy tay và chân tôi, quấn chặt đến mức tôi không thể vùng vẫy. Bà ta điểm mủi chân một cái, cơ thể lập tức bay lên khỏi mặt đất, còn tôi cũng bị quấn lấy, bay lên khỏi mặt đất theo, sau đó bị cố định thành một chữ đại giữa không trung.
"Diệp Đường, cầm lấy thước trấn hồn của tôi chạy mau đi!" Tôi đã bị khống chế rồi, giờ thì tôi chỉ muốn để Diệp Đường sống sót ra ngoài. Ả vu sư này có một nghìn năm đạo hạnh, cộng với việc hấp thụ long khí, bùa chú của tôi hoàn toàn không có tác dụng gì với bà ta cả. Nhưng tôi có thể liều mạng cầm chân bà ta lại để Diệp Đường an toàn rời khỏi.
Tôi vừa nói xong thì buông thước trấn hồn rơi xuống đất kêu leng keng. Diệp Đường không muốn rời đi, nhìn tôi sững sờ lắc đầu: "Không, Sơ Cửu, tôi muốn cậu cùng rời đi với tôi. Cậu không đi thì tôi cũng không đi!"
"Đừng bướng nữa!" Tôi trách mắng một tiếng, hét lên: "Đi mau!"
Tôi hét lên như vậy Diệp Đường mới cắn môi, chạy đến phía dưới tôi, nhặt thước trấn hồn lên, nhưng rồi vẫn không chịu chạy đi.
Tôi thấy mà sốt ruột, đang định bảo cô ấy đi thì không ngờ ma nữ nghìn tuổi đột nhiên bắn ra mấy sợi tóc siết chặt cổ tôi, khiến tôi không thể nói được nữa.
"Lũ chuột nhắt bọn ngươi chịu chết đi!" Con ma nữ nghìn tuổi cười khẩy một tiếng, đôi tay bất ngờ tấn công vào ngực tôi. Móng tay trong nháy mắt trở nên dài và nhọn, trực tiếp cào rách chiếc áo trên ngực tôi, móng tay đâm sâu vào da thịt tôi.
Cơn đau như xé xác chỉ thiếu chút nữa khiến tôi hôn mê. Nhưng trong lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ bị con ma nữ nghìn tuổi này xé nát thì ngực tôi đột nhiên bốc cháy.
Tôi vẫn chưa cúi đầu nhìn xuống thì có một ánh sáng đỏ ở nơi ngực của tôi làm con ma nữ nghìn tuổi chấn động bay ngược ra ngoài.
Tôi nhìn xuống và lập tức kêu lên, đó là ngọc bội, là ngọc bội mà mẹ để lại cho tôi!

Bình Luận

0 Thảo luận