Tôi đương nhiên biết di cung là gì, đó là một loại lễ trong Đạo môn. Nhưng thông thường các đạo sĩ sẽ không tùy tiện thực hiện lễ di cung vì nó có ý thay đổi số mệnh. Nếu không cẩn thận, đạo sĩ thực hiện lễ di cung sẽ bị trời trách phạt và có kết cục tồi tệ.
Bình thường nếu chỉ một cá nhân chết uổng hoặc chết yểu thì sẽ không làm lễ này. Trừ khi một gia đình hoặc nhiều người có liên quan chết cùng một kiểu thì mới chọn làm lễ di cung. Mục đích của việc thực hiện nghi lễ này là để bảo vệ người sống, để người sống có thể tránh được cái chết bi thảm này!
Tôi nhớ rất rõ, khi mới bắt đầu học Đạo, sư phụ Tiêu Dao Tử đã kể cho tôi nghe, lúc người còn trẻ đã gặp một gia đình cố chấp di chuyển ngôi mộ của tổ tiên để được thăng quan phát tài.
Sau rồi nhà đó đã gặp báo ứng, những người thuộc thế hệ trước không ai sống qua năm mươi tuổi!
Cuối cùng bọn họ mời được một đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm để thực hiện lễ di cung cho bọn họ. Nhưng khi làm lễ thì vị đạo sĩ này bị phản phệ, phải chặt đứt cánh tay của mình.
Vì vậy, khi tôi nghe những người dân làng này nói rằng họ sẽ làm lễ di cung, tôi đã rất tò mò bởi dù sao tôi cũng chỉ mới nghe nói mà chưa bao giờ thấy tận mắt.
Thằng bé Hoàng là người còn sót lại cuối cùng của nhà họ Hoàng, chuyện di cung hoán số phải do chính thằng bé thực hiện, cho nên dân làng đã gọi thằng bé đi làm việc rồi. Phụ nữ trong làng thì giúp nấu ăn, giết gà làm thịt dê. Trông cả làng nhộn nhịp không khác gì đám cưới đám tang. Đây là nguyên tắc, dân làng đã giúp đỡ thì phải mời họ uống rượu ăn cơm.
Ông của thằng bé là trưởng làng, trong nhà vẫn còn một chút lương thực dự trữ. Thanh niên thì chịu trách nhiệm bày bàn đặt ghế.
Sáng sớm ai nấy đều bận rộn. Mọi người trong làng chài đều đến giúp đỡ. Những người cao tuổi có kinh nghiệm bắt đầu viết những câu đối trắng cho tang lễ, có người thì đi chặt tre về treo cờ chiêu hồn, ý chỉ rằng có người trong làng đã qua đời.
Chúng tôi ra sông để rửa mặt, sau đó Long Dương đề nghị, "Diệp Chu Tinh và Cà Lăm đi theo tôi đến đỉnh núi bên kia xem thử. Còn những người khác muốn đi tôi cũng sẽ không ngăn cản! Nhưng các người phải nhớ, tuyệt đối không được ở sau lưng tôi làm bất cứ điều gì khác. Xảy ra vấn đề gì thì các người không gánh nổi trách nhiệm đâu!"
Long Dương không tin chúng tôi, đặc biệt là sau khi nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi đêm qua. Có lẽ lúc này anh ta muốn đến ngọn núi đó để nghe ngóng tình hình.
Vương Lỗi khó chịu liếc anh ta một cái, không thèm nói lấy một lời. Mạnh Doanh cùng một hội với chúng tôi, sau khi thấy tình hình này thì chủ động đi cùng bọn họ.
Chúng tôi không đi theo bọn họ mà muốn đi tiếp cận Thủy gia, tôi luôn cảm thấy ông ta mới là nhân vật mấu chốt nhất.
Sau khi rửa mặt xong chúng tôi đi xem đạo trường bọn họ đã chọn, vừa hay là nơi bằng phẳng nhất bên bờ sông.
Khi chúng tôi đến nơi thì Thủy gia đã có mặt, đang đứng chỉ đạo dân làng làm đạo trường. Khi ông ta nhìn thấy tôi thì cười hỏi: "Cậu nhóc, tối qua ngủ có ngon không?"
"Nhờ phúc của ông, tôi đã ngủ một giấc đến sáng!" Tôi cười nói.
"Tốt, vậy thì tốt! Nghỉ ngơi đầy đủ mới có sức lên đường!" Thủy gia cười nói, cũng không đợi nghe đáp án của chúng tôi, tiếp tục chỉ huy dân làng.
Đầu tiên họ dựng tám cánh cửa bằng thân tre và nan tre. Hai cây tre được cắm xuống đất đối diện nhau, phía trên dùng nan tre nối với nhau thành mái cổng hình vòm. Mà mái cổng hình vòm thế này còn được gọi là cầu vòm tiên.
Tám cánh cửa đều dựng thẳng đứng thành một hàng, lần lượt đại diện cho tám kiểu chết uổng. Đi qua tám cánh cổng, rẽ ngoặt một cái là tới chỗ đặt sáu chiếc cổng giống như vậy, mỗi cổng tượng trưng cho lục đạo luân hồi.
Sáu cánh cổng lục đạo luân hồi không đặt thẳng thành hàng nữa, mà là đặt ngoằn ngoèo, theo sau là mười hai cánh cửa âm dương của điện Diêm La.
Đạo trường di cung hoán số được bố trí rất lớn, tôi còn tưởng rằng như vậy là xong rồi. Nhưng sau đó tôi lại thấy người làng dựng thêm hai mươi ba cổng, đại diện cho các vị thần tiên. Đạo giáo chú trọng số lẻ, chín là cao nhất, chín chín quy nhất được xem là một chu kỳ.
Vừa vặn không ít không nhiều, bảy bảy bốn mươi chín cánh cổng. Đạo trường này rất lớn, gần bằng một nửa sân bóng rổ.
Trong khi bố trí đạo trường, thằng bé Hoàng vẫn luôn quỳ ở bên cạnh, bưng một cái lon gạo có cắm ba cây nhang.
Tôi thấy thằng bé quỳ đến tê cả chân, nhưng không dám đứng dậy. Sau khi bố trí xong đạo trường, Thủy gia bắt đầu thực hiện buổi lễ.
Dưới chân mỗi cánh cửa đều được cắm một cây nhang, những cây nhang này lại được nối lại bằng sợi dây thừng màu đỏ treo đầy cờ vàng.
"Thủy gia này có chút bản lĩnh đấy, đạo trường di cung lớn như vậy cũng dám làm, không sợ dụ hết đám quỷ nước dưới sông lên à? Lỗi gia tôi cũng muốn xem thử, liệu ông ta có thể chém đứt lời nguyền của cả nhà thằng bé Hoàng được không!" Vương Lỗi khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt ra chiều hứng thú lắm.
Tôi và Tử Long cũng tò mò đứng một bên quan sát, suy cho cùng thì lễ di cung này có rất ít người thực hiện.
Đứng xem khoảng nửa tiếng, người dân trong làng cũng đã nấu xong cơm, bảo chúng tôi đi ăn.
Thủy gia cắm hai lá cờ chiêu hồn ở lối vào tám cánh cổng, rồi bảo dân làng cứ đi ăn cơm, ông ta phải ở lại trông đạo trường.
Thức ăn rất phong phú, có rượu và thịt. Có điều, đến lúc ăn cơm rồi mà bọn Long Dương vẫn chưa trở về. Sau khi ăn xong, dân làng mới chính thức bắt đầu giúp lập linh vị.
Hài cốt của ông trưởng làng chìm xuống sông Long Ngâm được thay thế bằng hình nộm. Linh vị cũng không được làm bằng gỗ mà là giấy trắng.
Trên linh vị viết ngày tháng năm sinh và tên của ông trưởng làng bằng máu gà trống. Cuối cùng chấm máu gà và dán lông gà lên thì linh vị này mới xem như chính thức hoàn thành.
Sau khi đốt pháo thì cũng bắt đầu thời gian túc trực bên linh cữu. Thời điểm tiến hành di cung được chọn vào chập tối. Chúng tôi đợi đến tận lúc trời tối mà vẫn không thấy đám người Long Dương quay lại.
Lễ di cung đã chính thức bắt đầu, thằng bé Hoàng mặc đồ tang, hai tay nâng linh vị của ông trưởng làng đi ra.
Thằng bé vẫn còn nhỏ, không những không cảm thấy sợ hãi mà còn thấy tò mò với lễ di cung này.
Lễ di cung hoán số chắc chắn sẽ thu hút những thứ bẩn thỉu. Chúng tôi đi theo sau thằng bé Hoàng để đề phòng tới lúc đó có bất kỳ điều dị thường nào, chúng tôi cũng có thể chạy tới bảo vệ thằng bé kịp thời.
Khi chúng tôi đến đạo trường thì Thủy gia đã chuẩn bị sẵn sàng. Mấy đống lửa đã được đốt cháy, thắp sáng cả đạo trường. Ánh lửa in xuống nước, trông có vẻ rất quỷ dị.
Nhưng khi chúng tôi đi qua thì nhận thấy có một điều kỳ lạ. Những người đứng đằng sau Thủy gia đều là những người cao tuổi trong làng, ít nhất họ đều đã ngoài sáu mươi tuổi, có gần một chục người, có cả nam và nữ.
Bọn họ đều quấn khăn tang trên đầu, tay thì cầm nhang. Tôi thấy vậy, trong lòng không khỏi thấy nghi hoặc, di cung còn có điều cấm kỵ như vậy?
"Hoàng à, sau khi ông hô bắt đầu thì cháu chạy theo ông vào trong. Tuyệt đối không được dừng lại, cũng không được quay đầu, càng không được để linh vị rơi xuống đất. Còn những người dưới sáu mươi, mời tất cả quay về! Lát nữa tiến hành di cung, chém trúng thứ gì đó không sạch sẽ, rất dễ dính vào cơ thể mọi người." Lời nói của ông Thủy rất có uy tín, dân làng nghe xong đều quay về hết.
Chỉ còn bọn chúng tôi ở lại, ông Thủy thấy bọn tôi chưa đi thì lạnh lùng nói: "Các cậu không sợ? Mau rời khỏi đây đi, lát nữa xảy ra chuyện thì không hay đâu, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu! Làm người thì phải biết tự lượng sức mình, đừng để mình cũng phải chết uổng!"
"Ha ha..." Vương Lỗi cười khẩy, trong lời nói có hàm ý khác: "Trước giờ Lỗi gia tôi chưa từng nghe tới chuyện di cung hoán số còn phải có người già tham gia. Dương khí trên người bọn họ yếu vậy không giúp được gì cả, ngược lại còn phản tác dụng. Lỗi gia tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc là muốn chém ma hay là chém người!"
Không ai nghĩ rằng Vương Lỗi sẽ đột ngột nói điều này, thậm chí anh ta còn trừng mắt nhìn thẳng vào Thủy gia, khí thế không hề thua kém. Chúng tôi không hiểu ý trong lời nói của anh ta là gì, nhưng rõ ràng anh ta sẽ không rời đi, quyết tâm muốn xem thử ông ta sẽ làm gì.
Ánh mắt của Thủy gia rất kỳ quái, ông ta trừng Vương Lỗi một cái, nghiến răng quát to: "Di cung hoán số, bắt đầu!"
Tôi thấy ông ta rút ra một thanh kiếm thiên sư, đánh theo bộ Thất tinh kiếm, đồng thời ném bùa lên không trung, miệng đọc chú ngữ.
Sau khi ông ta đọc xong mới quay đầu bảo thằng bé Hoàng chạy theo, bản thân cũng lập tức lao tới chỗ cổng đầu tiên. Ông ta chạy rất nhanh, nhưng không phải chạy bình thường mà là theo bộ pháp Thất tinh. Mỗi bước ông ta đều sẽ chặt đứt một sợi dây màu đỏ treo cờ vàng.
Thằng bé Hoàng chạy theo sau ông ta, còn đám người già thì cầm nhang theo sau thằng bé, cả một đoàn người chạy thành hàng, trông rất quỷ dị và kỳ quặc.
Tôi nhìn rất chăm chú, nhưng lúc này, một cơn gió lạnh lẽo bất chợt thổi tới từ phía mặt sông. Tôi lập tức quay đầu nhìn thì thấy một lớp sương trắng dày đang trôi trên sông.
Lớp sương mù trôi đến bên bờ, lập tức trải thành một con đường sương trắng khổng lồ. Và cũng trong nháy mắt, âm khí đã bao trùm.
Tôi vội vàng mở thiên nhãn thì nhìn thấy ở trong con đường sương trắng, hàng trăm con ma dưới đáy sông đã khiêng chiếc quan tài khổng lồ vào bờ, còn bay rất nhanh về phía chúng tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận