Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 19: Thiếu một hồn

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:18:05
Tất cả những thanh niên trai tráng được trưởng thôn gọi đến đều đang ngáp dài, có lẽ là bị trưởng thôn gọi dậy giữa giấc ngủ. Trời đã khuya, người ở nông thôn đều ngủ sớm. Vì vậy lúc này cũng không có nhiều người đến, suy cho cùng thì ban đêm cũng có chút đáng sợ.
Trưởng thôn dẫn người đến, thấy tôi đang nằm dưới đất sắp hôn mê tới nơi, bèn cười nói: “Sơ Cửu à, cháu yêm tâm, đốt xong mấy cái quan tài là cháu không sao nữa rồi, người trong thôn cũng sẽ không làm khó cháu nữa.”
Tôi cảm thấy mình như sắp chết, cả người cuộn tròn lại, không ngừng run lẩy bẩy. Tôi ôm chặt lấy cơ thể mình nhưng rồi vẫn không thể ngăn được cái lạnh đó.
Tôi thậm chí còn không thể nói thành lời, cả người yếu ớt chỉ muốn nhắm mắt lại. Không ai quan tâm đến tôi, cơ thể bẩn thỉu, mặt dính đầy máu, trông tôi không khác gì một người ăn xin sắp bị chết cóng vào mùa đông, tất cả đều đi vòng qua người tôi.
Có người còn không quên chế giễu tôi vài câu: “Hừ, tự tạo nghiệp không đáng sống. Họ Lý nhà mày đúng là vô liêm sỉ, đây chính là báo ứng. Nếu không có hai vị cao nhân đó thì cả cái thôn này thiếu chút nữa đã bị mấy cái quan tài quỷ quái của nhà mày hại chết rồi.”
“Đừng quan tâm đến thứ con hoang này, người nhà nó đều không thấy đâu nữa, e là cũng chết hết rồi. Chết rồi cũng tốt, đỡ phải mang đến tai họa cho thôn chúng ta…”
Người tôi rất lạnh, nhưng lời bọn họ nói còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn. Tôi không khỏi nghĩ đến cảnh ông nội cầu xin Chu Bát Tự buông tha cho người dân trong thôn lúc trước.
Nhưng bây giờ thì sao? Người dân trong thôn lại chỉ mong nhà họ Lý chúng tôi chết hết. Còn hai thợ làm vàng mã đó vốn dĩ không đi lên núi, mẹ tôi vẫn ở dưới mộ. Chu Bát Tự chắc chắn sẽ không tha cho tôi.
Nghĩ đến việc tôi sẽ khiến mẹ tôi trở thành ác quỷ, trong lòng tôi lại cảm thấy tủi thân không thôi, cánh mũi bỗng cay xè, tôi lại khóc òa.
“Không được khóc, tôi là Lý Sơ Cửu, tôi là đàn ông, tôi không phải con nít! Ông nội và mọi người đều bị Chu Bát Tự hại chết rồi, tôi phải sống tiếp, phải đòi lại công bằng cho dòng họ.” Tôi vội vàng dùng tay lau nước mắt, âm thầm thề.
Trên người tôi không còn tý sức lực nào, lúc này tôi phải tiết kiệm hơi sức. Đợi lát nữa bọn họ đốt quan tài, tôi sẽ bò đến bên cạnh quan tài.
Chỉ cần có lửa, tôi sẽ không thấy lạnh nữa.
Tôi nghiến răng nhìn họ khiêng bốn cỗ quan tài ra khỏi nhà tôi. Mỗi chiếc quan tài đều đã bị đóng đinh, tôi vẫn có thể thấy tên của người nhà tôi được viết trên đó.
Bọn họ khiêng quan tài đến cửa thôn, tôi bò theo bọn họ. Không ai đến kéo tôi một cái, cũng không ai hỏi tôi làm sao rồi.
Khi tôi bò theo bọn họ, mấy người đàn ông nhổ nước bọt vào tôi, còn không quên đá tôi mấy cái khi đi ngang qua tôi.
Tôi đau đớn muốn khóc, nhưng tôi không khóc, tiếp tục bò về phía nơi đốt quan tài. Cơ thể tôi lạnh, nhưng trái tim tôi thậm chí còn lạnh hơn!
Sau khi bốn chiếc quan tài bị khiêng đến cửa thôn, bọn họ đã dựng một đống củi rồi đổ dầu. Trưởng thôn cầm cây đuốc, nói to: “Thôn của chúng ta bao đời nay vẫn luôn bình an. Nay vì nhà lão Lý làm ra chuyện thương thiên hại lý, suýt chút nữa làm hại cả thôn chúng ta. Hai vị cao nhân đã nói, chỉ cần đốt cháy những chiếc quan tài quỷ quái này thì những cô hồn dã quỷ đang bao vây thôn của chúng ta sẽ rời đi, thôn của chúng ta sẽ lại thấy ánh mặt trời. Ngày mai thôn chúng ta sẽ trở về với sự bình yên như trước kia!”
Trưởng thôn nói rất phấn khích, người dân trong thôn cũng hét lên vui sướng. Ngay khi trưởng thôn nói xong, ông ta ném cây đuốc vào đống củi.
“Phừng” một tiếng, ngọn lửa lập tức bùng lên rồi lan ra khắp cả đống củi, thoắt cái đã chiếu sáng cả cửa thôn.
Tôi nhìn ngọn lửa đó, trong lòng vô cùng khát khao. Nó giống như một người đi mấy ngày trong sa mạc, đã khát khô cả họng thì bất ngờ bắt gặp nguồn nước.
Tôi thật sự rất lạnh nên liều mạng bò về phía ngọn lửa, lúc này tôi hoàn toàn không còn tâm trí đâu để lo lắng rằng bọn họ sẽ lăng mạ, đánh đập tôi.
Khi tôi bò lại gần đống lửa đã thu hút sự chú ý của bọn họ. Nhìn thấy cơ thể tôi lạnh cóng run rẩy, có người vây lại sỉ nhục tôi: “Cái thằng con hoang này chắc chắn là bị cái gì không sạch sẽ bám trên người rồi. Các ông các bà nhìn xem, trời nóng như thế này, tất cả chúng ta đều nóng đến toát mồ hôi, nhưng nó lại lạnh cóng như một con chó chết. Mau bò đến đây, thằng con hoang, ở đây có lửa, nóng quá rồi!”
“Bò đi, thằng con hoang, bò qua đây sẽ không lạnh nữa. Ha ha…” Bọn họ cười vang, không ngừng sỉ nhục tôi, từng lời của họ như mũi dùi đâm thẳng vào tim.
“Đồ khốn, các người sẽ không được chết tử tế!” Ngay lúc này tôi bỗng nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Triệu Tử Long.
Tôi vừa quay đầu thì thấy Triệu Tử Long đang chạy về phía tôi, anh ấy đỡ tôi đứng dậy, vội vàng cởi áo của mình khoác lên người tôi.
“Sơ Cửu, để anh cõng em về nhà!” Tôi nói không ra lời, mặc cho Triệu Tử Long cõng tôi lên.
Triệu Tử Long mới bước được hai bước thì đột nhiên dừng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn những người dân trong thôn, nói: “Tôi nói cho các người biết, hai cao nhân đó là kẻ lừa đảo. Các người cho rằng chuyện này cứ như vậy là kết thúc rồi? Các người sai rồi, chuyện này còn lâu mới kết thúc, các người sẽ còn gặp phải điều khủng khiếp hơn. Tôi vẫn luôn cho rằng thôn của các người nghèo là vì nó ở nơi hẻo lánh, nhưng tôi đã nhầm, thôn của các người nghèo là vì các người không có tình người!”
Triệu Tử Long giận dữ nói xong, cõng tôi chạy thẳng về phía nhà tôi, không hề quay đầu nhìn lại. Tôi dựa vào lưng anh ấy, sự mệt mỏi và yếu ớt lại ập đến, bị xóc nảy mấy cái, tôi đã mơ màng ngủ thiếp đi.
“Sơ Cửu, tỉnh dậy!” Tôi cũng không biết đã qua bao lâu, cảm thấy ai đó đang vỗ mặt mình. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một ngọn lửa trước mặt, trên người thì được quấn chăn bông rất dày.
Khi thấy tôi mở mắt ra, Triệu Tử Long cho tôi uống một chút nước, tôi mới cảm thấy khá hơn, nhưng vẫn rất lạnh và mệt.
Đợi khi có sức nói chuyện, tôi mới mở miệng hỏi: “Anh Tử Long, tại sao em lại lạnh như vậy? Với lại cảm thấy bản thân giống như sắp chết, rất mệt mỏi. Thân thể cũng nhẹ bẫng giống như muốn bay lên vậy.”
Tôi vừa hỏi thì Triệu Tử Long trừng mắt nhìn tôi nói: “Nếu mà anh đến trễ một chút nữa thì em đã chết thật rồi. Tại sao em lại lạnh như vậy à? Vì em không còn hồn vía nữa chứ sao!”
“Cái gì? Em không có hồn vía?” Nghe anh ấy nói như vậy, tôi không khỏi hoảng hồn kêu lên.
Triệu Tử Long lắc đầu, giải thích cho tôi nghe: “Con người có ba hồn bảy vía, thiếu một hồn một vía cũng không được. Ba hồn là hồn trời, hồn đất và hồn mệnh. Có phải em thường nghe nói, những kẻ ngốc hay những kẻ điên nói rằng họ có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ? Đúng vậy, bởi vì họ thiếu hồn trời hoặc hồn đất. Hồn mệnh vẫn còn nên họ mới còn sống. Nhưng không có hồn trời và hồn đất thì không phải là một người hoàn chỉnh, cho nên họ mới có thể dễ dàng nhìn thấy những thứ không sạch sẽ. Nhưng em cái đánh mất là hồn mệnh nên trở thành nửa người nửa ma! Dương khí trong người em rất yếu ớt, nơi này lại đang bị trăm quỷ bao vây, âm khí nặng đến mức nào chứ hả? Nó tự nhiên sẽ xâm nhập vào cơ thể em, khiến em thấy lạnh lẽo, yếu ớt như vậy. Hơn nữa, nếu qua một thời gian dài mà em vẫn không tìm về hồn mệnh của mình thì em sẽ chết.”
Nghe tới đây, tôi càng cảm thấy sợ chết khiếp. Nhưng trong lòng lại rất ngờ vực, tôi bèn hỏi: “Tử Long, đang yên đang lành tại sao em lại mất hồn?”
“Sơ Cửu, không phải là em bị mất hồn, mà là bị người mời hồn đi!”
“Ừm!” Tôi gật đầu, bây giờ tôi vẫn có thể nhớ được lại tay nghề làm hình nộm đầy quỷ dị của hai kẻ Tả Âm Hữu Dương kia.
“Khi anh rời nhà văn hóa thôn, anh đã nhắc em tuyệt đối không được vẽ mắt cho hình nộm. Hai thợ làm vàng mã này có chút đạo hạnh, có thể mời linh hồn của em vào trong hình nộm. Cũng may trời không tiệt đường sống của em, để anh phát hiện ra bọn họ là người xấu, vì vậy mới kịp thời quay lại. Nếu không bây giờ, em đã chết rồi.”
Triệu Tử Long nói rất nghiêm túc, tôi nghe mà kinh hồn bạt vía. Đúng là lúc ở nhà văn hóa của thôn, anh ấy có nhắc tôi, nhưng khúc sau tôi không nghe rõ, không ngờ lại chính là chuyện vẽ mắt cho hình nộm.
Anh ấy nhất định cho rằng tôi không tin lời anh ấy nói, nhưng bây giờ tôi cũng không tiện giải thích, vì vậy tôi hỏi anh ấy: “Anh Tử Long, làm sao mà anh phát hiện ra hai người đó là người xấu?”
Triệu Tử Long cười khổ không đáp, thay vào đó, anh ấy móc một mảnh vải nhuộm máu đỏ từ trong túi ra. Khi anh ấy lắc tay một cái, mảnh vải liền mở tung, tôi lập tức nhìn thấy một đôi mắt được vẽ trên mảnh vải.
Tôi nhận ra, mảnh vải này chính là thứ trước lúc chết bác Cả ngậm trong miệng!!!

Bình Luận

0 Thảo luận