Bạch Viêm đã chết. Những người còn lại của Bạch gia mất đi người lãnh đạo nên ý chí chiến đấu cũng bị yếu đi. Bọn họ lùi về phía sau Tả Âm.
Tả Âm hét lên:
"Bạch Viêm chết rồi, tôi chính là gia chủ của các ngươi. Ông ta là một kẻ hèn nhát, không bảo vệ được mọi người, nhưng tôi có thể đưa các người sống sót rời đi. Gom hết xác những người đã chết về lại. Muốn sống thì ra tay đi!"
Tả Âm vừa quát lên như vậy, người của Bạch gia lại trở nên chần chừ, nhưng sau khi nhìn tình hình trước mắt, họ vẫn quyết định đặt hi vọng vào Tả Âm. Họ lại xông lên, kéo xác những người đã chết trở lại. Có cả thi thể người của Bạch gia, cũng có cả của người Miêu!
Sau khi những thi thể này được kéo lại, Tả Âm lại lần lượt làm phép như vừa rồi. Gã dùng tinh huyết phong bế hồn của bọn họ. Tinh huyết phong hồn cũng là đạo thuật, nhưng không được dùng vào việc chính nghĩa, mà đã trở thành tà thuật.
Chỉ cần bị tinh huyết phong hồn thì vong hồn của người chết sẽ không thể xuống địa phủ đầu thai chuyển thế, mà bị giữ lại trong cơ thể. Đợi khi sức mạnh của tinh huyết biến mất, hồn phách đó sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, địa phủ không nhận, dương gian không giữ.
Cô hồn dã quỷ không có nhiều ý thức, chỉ biết bám vào thân thể những người có dương khí yếu. Nhưng điều tôi không hiểu là, Tả Âm phong bế hồn của bọn họ làm gì?
Khi tôi còn đang ngẩn người thì Tả Âm đột nhiên nhìn tiên linh bà, cười phá lên:
"Không thể không phủ nhận, cổ thuật của các người rất mạnh. Nhưng bất luận cổ thuật có mạnh cỡ nào thì cũng vẫn sẽ có thứ khắc chế được chúng. Đây chính là vạn vật tương sinh tương khắc. Cổ thuật của các người có thể hại người, nhưng có thể hại quỷ không? Tiên linh bà, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Tả Âm vừa dứt lời, tôi nhìn thấy gã lấy từ trong ngực ra một đống người giấy nhỏ. Chúng được cắt tỉa rất đơn giản, chỉ đơn thuần là có hình người. Nhưng điểm kỳ lạ nhất là, trên khuôn mặt mỗi hình nhân này đều được vẽ mắt.
Năm đó, tôi bị gã tính kế, tự vẽ mắt cho người giấy, suýt nữa đã bị câu mất hồn. Nên bây giờ, khi nhìn thấy đống người giấy này, tôi không khỏi sợ hãi.
Tả Âm quăng tất cả đám người giấy này lên trời. Cắn chóp lưỡi cho chảy máu rồi phun máu lên người chúng, đồng thời đọc chú ngữ. Chú ngữ vang lên, những người giấy này giống như có được sự sống, bay thẳng về phía những dũng sĩ của Miêu tộc.
Đám hình nhân rơi thẳng lên người bọn họ, dính chặt, như thể trên người chúng có keo dán.
Ngay sau đó, Tả Âm nhanh chóng kết ấn, chú ngữ cũng đọc rất gấp gáp. Đọc một hơi ra mấy loại chú ngữ.
Ngay khi gã đọc xong, tôi phát hiện ra cơ thể toàn bộ dũng sĩ Miêu tộc trở nên run rẩy, mắt họ cũng nhắm lại. Khi mở mắt ra, toàn bộ những dũng sĩ này lao thẳng về phía tiên linh bà, thanh đao trong tay họ phản chiếu ánh sáng lập lòe.
"Người giấy khống hồn!" Tôi thốt lên đầy khiếp sợ.
Toàn bộ dũng sĩ Miêu tộc đều đánh về phía tiên linh bà. Mà trong giây phút nguy cấp này, tôi nhìn chằm chằm vào tiên linh bà, còn có cả Lâm Y Y đang đứng sau dìu bà ta nữa.
Nhưng dường như bà ta không hề bối rối chút nào. Quải trượng trong tay bà ta cắm phập vào đất, hai ngón tay cái chạm vào hai ngón giữa, rất giống dáng tay quan âm của Đạo gia.
Bà ta lầm bầm niệm chú, tức thì những dũng sĩ lao tới định giết bà đều dừng lại, vẻ mặt cũng bắt đầu nhăn nhó như đang đấu tranh tư tưởng rất khổ sở.
Thuật khống hồn của Tả Âm bắt bọn họ đi giết tiên linh bà. Tà thuật của tiên linh bà lại khiến họ tỉnh lại. Đây như là hai mệnh lệnh hoàn toàn trái ngược đồng thời tác động lên cơ thể các dũng sĩ.
Tả Âm vẫn đang làm phép, nhưng vì bị tiên linh bà quấy nhiễu nên trên trán gã đã bắt đầu đổ mồ hôi. Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Thuật người giấy khống hồn là tà thuật. Tà thuật càng mạnh thì bị cắn trả càng lợi hại. Ngược lại, nhìn qua tiên linh bà, bà ta vẫn thản nhiên như thường, không có vẻ gì là quá tốn sức.
"Đạo thuật chi tông, bắt đầu từ thập vạn Miêu Cương chúng tôi. Chỉ với cái thuật người giấy khống hồn cỏn con này mà cũng tưởng có thể làm gì thì làm ở trại Cổ Miêu của tôi sao. Hôm nay, tôi sẽ cho người Hán các người được biết, tà thuật của trại Cổ Miêu chúng tôi mạnh tới mức nào!"
Bà ta vừa dứt lời, tôi bèn nhìn thấy thế tay của bà ta thay đổi. Bà ta hét lên bằng tiếng của người Miêu, những dũng sĩ người Miêu bị người giấy khống chế lại run rẩy một lần nữa, đồng thời miệng há ra.
Khi miệng họ vừa há to, có một con cổ trùng chui ra từ trong miệng bọn họ, bay về phía người giấy.
Những con cổ trùng này há miệng cắn xé những người giấy, chẳng mấy chốc đều đồng loạt rơi xuống khỏi người đám dũng sĩ.
Những người giấy rơi xuống đất, lập tức hóa thành tro bụi. Khi những dũng sĩ Miêu tộc lấy lại ý thức, Tả Âm cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Hai mắt gã bắt đầu chảy máu, da trắng bệch.
Mặc dù tà thuật của Tả Âm lợi hại nhưng vẫn không phải là đối thủ của tiên linh bà. Dùng tà đối tà, kết cục sẽ càng thê thảm!
Nhưng Tả Âm nhất định phải chết trong tay tôi. Dù có phải là kẻ địch của toàn bộ trại Cổ Miêu thì tôi cũng phải tự tay giết chết kẻ thù của mình.
Khi tôi nghĩ tới đây, định ra tay thì thật bất ngờ, Tả Âm đột nhiên cười lớn:
"Ha ha... Tiên linh bà, tôi nói bà biết, nguồn gốc của tà thuật không phải từ Miêu Cương ở nơi thập vạn đại sơn này, mà là Linh tộc... thống lĩnh của tạp môn Đạo gia! Một trại Cổ Miêu nhỏ bé của bà có biết tạp môn của Linh tộc khủng khiếp như thế nào không? Hôm nay ta dám tới đây thì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, sẽ chết ở đây cả!"
Sau khi Tả Âm cười nói xong, tôi thấy gã cắn ngỏn trỏ một phát nữa, nặn ra vài giọt máu. Gã búng những giọt máu đó lên không trung.
Sau khi máu bắn lên, bắt đầu từ từ ngưng tụ lại, càng lúc càng nhiều. Đợi máu ngưng tụ đủ, Tả Âm bèn chặp ngón trỏ và ngón giữa thanh hình lưỡi kiếm, chỉ về phía đám máu và bắt đầu vẽ phù.
Gã vừa vẽ vừa đọc thứ chú ngữ rất kỳ lạ. Gã không dùng giấy vàng để vẽ phù, cũng không dùng bút âm dương đã được chấm mực đỏ mà chỉ vung tay, vẽ trong không trung.
Khi hắn vẽ, đám máu ngưng tụ trong không trung từ từ phân tách. Trong chớp mắt, chúng hình thành một hình lá bùa máu.
Tôi sư thừa từ Tiêu Dao Tử của phái Lục Phù, đương nhiên có hiểu biết về bùa chú không thua gì người khác. Bùa đuổi quỷ, trấn tà thường dùng giấy vàng, bút âm dương mực đỏ. Còn bùa máu dùng để khống chế hồn phách, dùng tinh huyết nguyền rủa.
Bùa được vẽ từ tinh huyết không phải để trấn quỷ mà là khống quỷ! Nhưng hiện giờ phái Lục Phù đã sớm thất truyền, phải là cao thủ mấy đời trước của phái này mới biết làm, e rằng đến cả sư phụ Tiêu Dao Tử của tôi cũng không biết.
Thấy Tả Âm xuất chiêu này, tôi cũng giật mình. Nhưng tôi lập tức phát hiện ra, Tả Âm không hề thuần thục thứ này. Khi dùng tinh huyết vẽ bùa máu trong không trung, cơ thể gã cũng yếu đi nhiều, có vẻ đã tiêu tốn rất nhiều sức lực. Có thể thấy, có lẽ gã học được chưa lâu.
Sau khi gã hét lên một tiếng, bùa máu trong không trung lập tức hóa thanh vô số giọt máu li ti, rơi xuống những thi thể kia.
Máu vừa rơi xuống, tinh huyết chấm trên đầu những thi thể này bị bắn ra. Sau đó, từng âm hồn trong các thi thể cũng chui ra từ đó.
Đó chính là những hồn ma mới chết, có cả của Bạch Viêm, đệ tử Bạch gia và cả của các dũng sĩ Miêu tộc.
Những âm hồn này chui ra, bay lơ lửng bên trên cơ thể của họ. Bọn họ vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống đáng kể.
Cái cảm giác lạnh lẽo đó ùn ùn ập tới.
Những âm hồn này trừng mắt nhìn mọi người xung quanh đầy u oán. Bọn họ đã bị khống chế, bản thân không còn ý thức, chỉ sợ những người sống có dương khí.
Tả Âm nhìn thấy những âm hồn này, bỗng bật cười. Gã nhìn tiên linh bà, lạnh lùng nói:
"Vừa rồi tôi đã nói rồi, cổ của bà chỉ có thể hại người, không hại được âm hồn của tôi! Nhưng âm hồn của tôi lại có thể hại người! Trong cái thời đại này, tà thuật mới là lợi hại nhất, cổ thuật còn chưa xứng để có thể trở thành thứ thống lĩnh giới thuật pháp."
Quả nhiên Tả Âm đã có sự chuẩn bị. Đúng là cổ thuật rất đáng sợ, nhưng nó cũng phải bó tay với âm hồn. Bởi bọn họ không có thể xác.
Khi tôi nhìn sang tiên linh bà thì thấy bà ta vẫn bình tĩnh dị thường, còn khẽ nở nụ cười khinh bỉ...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận