Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 197: Lời nói hàm ý

Ngày cập nhật : 2025-07-22 09:01:04
Chữ viết bằng máu để lại trên cửa sổ và cả dấu tay máu còn chưa khô hẳn, máu vẫn chảy dọc theo tấm kính. Nhưng chữ "chạy" viết bằng máu rất đơ, giống như người viết có cơ thể cứng ngắc.
Nhất là dấu chân bên dưới cửa sổ rõ ràng là do người đi giày ướt đạp lên đất để lại.
Tôi nhìn dấu chân, chạy theo ra ngoài. Trên mặt đất có một hàng dấu chân rất ngay ngắn.
"Sơ Cửu, những dấu chân này không phải do người sống để lại! Em xem, khoảng cách giữa mỗi dấu chân đều như nhau. Hơn nữa những dấu chân này cũng không lộn xộn, tới và đi đều chồng lên nhau. Con người không thể làm được điều đó, chỉ có ma mới làm được thôi!"
Tử Long chỉ những dấu chân ướt nhẹp trên đất và phân tích.
"Ừm!"
Tôi gật đầu, nhìn về căn phòng bên trong cửa sổ. Đó chính là căn phòng của ông trưởng làng và thằng bé Hoàng.
Nghĩ tới đây, tôi giật mình, nói:
"Tử Long, liệu có phải là ông trưởng làng trở về không?"
"Ừ."
Tử Long cười:
"Anh cũng nghĩ như vậy. Em nói ông ấy bị một cỗ quan tài dưới lòng sông Long Ngâm kéo vào hang đá ở khúc sông dữ! E là đã chết rồi. Ông ấy biến thành ma, tới bảo cháu trai của mình chạy đi! Chuyện này, càng lúc càng có gì đó không đúng!"
Tử Long phân tích một lượt, và tôi cũng chung suy nghĩ. Tôi nhớ rất rõ, khi tôi nhảy xuống nước cứu ông trưởng làng, ông ấy không cho tôi cứu mà còn kêu tôi chạy đi.
Xem ra, ông ấy biết không ít bí mật đâu.
Nghĩ tới đây tôi mới nhìn Tử Long, nói:
"Tử Long, anh đi xem thằng bé Hoàng thế nào đi. Em sẽ đi xem dấu chân này chạy tới đâu! Phải rồi, cho em mượn chiếc la bàn bát quái của anh!"
"Được, nhớ cẩn thận!"
Tử Long nhắc nhở, đưa la bàn cho tôi rồi quay vào trong nhà.
Tôi cầm la bàn, kết một chỉ ấn, đọc thần chú rồi điểm lên la bàn. Cây kim gỗ đào trong la bàn lập tức xoay tròn.
Thường thì kim gỗ đào sẽ không chuyển động, nhất là khi được giữ thăng bằng, trừ khi có ngoại lực tác động. Lúc này tôi đang cầm la bàn rất vững, chỉ có âm khí mới khiến la bàn chuyển động. Tôi nhìn cây kim gỗ đào, sau khi quay một hồi thì nó chỉ thẳng về hướng những dấu chân ướt nhẹp kia.
Tôi đi theo những dấu chân ra khỏi làng chài, tới bên bờ sông thì dấu chân biến mất ngay trên bờ, cây kim gỗ đào cũng không chuyển động nữa, quay về vị trí ban đầu.
Nhìn thấy dấu chân biến mất bên bờ, tôi đã thêm chắc chắn, đó chính là ông trưởng làng. Ông ấy đã biến thành ma, bò lên từ dưới lòng sông.
Nhưng tại sao ông ấy lại kêu thằng bé Hoàng chạy đi, còn kêu tôi cũng chạy? Về điểm này, tôi vẫn không đoán ra được.
Tôi tiếp tục quan sát mặt sông Long Ngâm một hồi. Ngoài tiếng nước chảy thì xung quanh yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Tôi thấy không có gì bất thường, đang định cất la bàn quay về thì tôi lại thấy chiếc kim gỗ đào bất động đột nhiên xoay tròn.
Sau khi quay một vòng, nó chỉ thẳng về hướng sau lưng tôi! Sau lưng tôi, có ma!
Nhìn thấy kim gỗ đào chỉ về hướng sau lưng, trong đầu tôi đã nảy ra suy nghĩ như vậy. Mà lúc này, trên người tôi không có lá bùa nào, chỉ có Thước Trấn Hồn.
Tôi từ từ đặt tay ra sau lưng, chộp lấy một đầu thước, chỉ trong nháy mắt, tôi quay phắt người lại.
Tôi nhìn thấy một bóng đen đứng ngay phía sau. Bóng đen đó đang đứng ở dưới gốc cây ăn quả bên bờ sông, hình như vẫn nhìn trộm tôi nãy giờ.
"Ra đi!"
Tôi hét lên, bóng đen từ từ đi ra khỏi gốc cây.
Đợi khi người đó đi ra khỏi bóng của cái cây, tôi mới nhìn thấy rõ cái mũ lá cùng với áo tơi trên người kẻ đó. Đó chính là Thủy gia.
Sau khi đã nhìn thấy rõ là ai, tôi nhanh chóng nhìn xuống la bàn bát quái trong tay, kim gỗ đào vẫn đang chỉ về phía ông ta.
"Cậu nhóc, tôi đã nói với cậu rồi, buổi tối tuyệt đối không được tới bên bờ sông Long Ngâm! Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không cứu nổi đâu!"
Thủy gia nói giọng âm trầm, đồng thời đi về phía tôi.
Nghe giọng nói của ông ta, tôi lập tức cất la bàn đi, quyết định thăm dò một phen.
Tôi nhìn ông ta đi tới, cười hì hì nói:
"Thủy gia, đêm hôm không ngủ lại tới bờ sông, ông thật là có nhã hứng!"
"Chắc chắn đêm nay không thể ngủ được. Ông trưởng làng đã chết, sông Long Ngâm này không yên bình, tôi lo sẽ có người khác rơi xuống nước."
Thủy gia giải thích rất hợp lý.
Khi đi tới trước mặt tôi, ông ta đột nhiên hỏi:
"Nhưng tôi không biết, tại sao nửa đêm mà cậu lại tới bờ sông?"
Khi hỏi tôi, ông ta còn nhìn thẳng vào mắt tôi như thể đang soi mói vậy.
Tôi không hề hoảng loạn, cũng nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói:
"Tôi cũng giống như Thủy gia, không ngủ được nên tới bờ sông đi lòng vòng."
Ông ta bật cười ha ha:
"Tôi tưởng thanh niên thì cần ngủ nhiều, không ngờ cậu cũng giống một lão già như tôi, ngủ ít à!"
Thủy gia này rất biết đưa đẩy câu chuyện, tôi bắt đầu thăm dò:
"Thủy gia, thứ ở dưới khúc sông dữ này, có lẽ ông đã từng nhìn thấy đúng không?"
"Đúng vậy! Đó là một cỗ quan tài cực lớn, một cỗ quan tài to cỡ một ngôi nhà, chỉ cần ai tới gần khúc sông dữ đó thì sẽ bị quan tài nuốt vào!"
Biểu cảm lúc nói chuyện của Thủy gia rất khoa trương, giống như đang cố ý hù dọa tôi.
"Vậy sao?"
Tôi cười dửng dưng:
"Không giấu Thủy gia, tôi không sợ cỗ quan tài nuốt người đó, thứ mà tôi sợ là trăm quỷ khiêng quan tài! Tôi tận mắt nhìn thấy ông trưởng làng bị kéo vào trong quan tài, rồi bị chúng khiêng vào hang đá dưới lòng sông."
Tôi nói như vậy là vì muốn ông ta cho tôi câu trả lời. Thủy gia hiểu hàm ý trong câu nói của tôi, ông ta mỉm cười, mắt nhìn tôi chằm chằm.
Thấy tôi không hề có ý né tránh, ông ta mới thôi cười, nói tiếp:
"Sông Long Ngâm chỉ là một nhánh sông. Trên dải sông này có rất nhiều làng chài khác nữa! Người trong làng chài đều sống dựa vào nghề đánh cá, đương nhiên số người chết cũng không hề ít. Thi thể của bọn họ đều bị xô tới khúc sông dữ này, ngày qua ngày, dần dần trở thành oan hồn quỷ nước. Quan tài đó là do oan khí của họ hóa thành. Bọn họ đều muốn có một cỗ quan tài cho mình. Còn việc ông trưởng làng bị kéo xuống là vì ông ta đã xông vào đường đi của họ!"
Thủy gia đang giải thích cho tôi. Nhưng ông ta càng giải thích thì tôi càng cảm thấy vui mừng. Ông ta làm vậy, thực ra là muốn lấp liếm mà thôi!
Không thể không thừa nhận, sau khi đấu trí đấu dũng với Tả Âm và cả Chu Bát Tự, sự tính toán và tâm cơ của tôi đã dần trở nên thâm sâu hơn.
Dù sao đã ăn nhiều cú lừa như vậy, nếu không thông minh hơn chút thì tôi đúng là kẻ ngốc thật sự.
Tôi nheo mắt cười, nói:
"Thủy gia, nhưng điều kỳ lạ là, thứ tôi nhìn thấy bên trong quan tài không phải là quỷ nước mà là thi thể rất nhiều người phụ nữ đang nằm ngay ngắn!"
Khi tôi vừa nói như vậy, Thủy gia cũng nheo mắt lại, trơ tráo nhìn tôi nói:
"Cậu nhóc, người bị dìm chết dưới nước, người bị kéo xuống nước không thể là phụ nữ sao?"
"Thủy gia nói có lý!"
Tôi hùa theo:
"Thủy gia, ông biết không? Thứ giải đố tốt nhất chính là thời gian! Thời điểm đến, tất cả chân tướng sẽ tự công khai mà chẳng cần tốn sức đi đoán. Khuya lắm rồi, Thủy gia chớ đi lung tung."
Sau khi nói xong, tôi đi về lại làng chài. Khi tôi quay người đi rồi, bèn lấy la bàn bát quái ra.
Tôi tưởng kim gỗ vẫn sẽ chỉ về phía Thủy gia sau lưng tôi, nhưng điều kỳ lạ là cây kim vẫn bất động.
Thủy gia là người sống. Vừa rồi tôi nói chuyện với ông ta là vì muốn cảm nhận trên người ông ta có quỷ hồn hay không. Xem ra là không.
Chỉ là vừa rồi kim gỗ đào chỉ về phía ông ta, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào thứ bò lên từ dưới nước không hề quay trở về dưới sông mà đã trốn đi!
Khi tôi nghi ngờ, quay đầu nhìn Thủy gia thì thấy ông ta cũng đang nhìn tôi, còn toét miệng cười:
"Cậu nhóc à, có nhiều khi sự thật rất tàn khốc! Và rất nhiều khi, chỉ dựa vào bầu nhiệt huyết là không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì! Tất cả cũng chỉ phí công mà thôi! Tôi thấy cậu là người thông minh, nên rời khỏi đây sớm đi!"
Tôi dừng lại, nhìn ông ta, cười bảo:
"Thủy gia, có những sự thật nếu không có người đi tháo gỡ thì sẽ mãi mãi chỉ là bí mật! Nhưng có những bí mật vốn không nên trở thành bí mật!"

Bình Luận

0 Thảo luận