Oán quỷ dây dưa cũng khó để hóa giải oán khí bên trong cơ thể của bọn họ. Bởi vì oán niệm trong bọn họ quá sâu sắc, hơn nữa còn không bao giờ nói lý lẽ.
Vừa rồi tôi định hóa giải oán khí trong lòng oán quỷ này để tiễn anh ta đi, nhưng không ngờ, cuối cùng lại thành chọc tức anh ta. Giờ thì anh ta ôm cả hình nhân nữ lao thẳng về phía tôi.
"Hồ đồ ngu xuẩn, vậy đừng có trách tôi!"
Tôi lùi một chân về phía sau, đồng thời rút cây kiếm gỗ đào đang cắm dưới đất.
Khi anh ta định túm lấy tôi thì tôi đã nhanh hơn một bước, đánh kiếm gỗ đào vào tay anh ta. Thanh kiếm này đã được nhúng qua máu chó đen, cũng đã được cung phụng trên tế đàn nên có pháp lực. Thanh kiếm đánh trúng tay anh ta, tôi thấy có khói đen bốc ra liên tục.
Nhưng anh ta ám lên người cậu đệ tử Diệp gia nên cơ thể cậu ta đã chịu đựng phần lớn tổn thương. Tôi dùng kiếm gỗ đào đánh trúng cậu ta, chỉ khiến cậu ta kêu đau một tiếng, lùi lại sau vài bước, đạo hạnh của cậu ta đúng là quá yếu. Khi cậu ta còn chưa đứng vững, tôi bèn lao tới, đạp thẳng vào ngực khiến cậu ta ngã ngửa ra đất.
Cậu ta còn chưa kịp đứng dậy thì tôi đã lấy một tấm bùa trấn hồn, dán lên người cậu ta. Bùa vừa được dán lên, cơ thể cậu ta lập tức bất động, khuôn mặt thì vẫn âm trầm, u oán nhìn tôi chằm chằm, miệng la hét om sòm.
Có hai trong ba ngọn lửa dương của cậu đệ tử Diệp gia bị dập tắt nên mới bị anh chàng oán quỷ kia bám vào người. Giờ phải đuổi quỷ hồn này ra, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ chết. Tuy vậy, dù có sống sót thì cậu ta cũng sẽ thành kẻ ngốc thôi, nhưng như vậy thì vẫn còn tốt hơn là chết.
Tôi lấy ra một miếng ngọc tạp, nhân lúc cậu ta hét lên định lao về phía tôi thì tôi đã nhét miếng ngọc vào miệng cậu ta. Cậu ta định nhổ miếng ngọc ra, nhưng tôi đã bịt chặt miệng cậu ta, không để cậu ta làm điều đó. Đồng thời, tôi đọc lời chú:
"Người tới cách trọng chỉ (nghìn lớp giấy), quỷ tới cách ngọn núi, nghìn tà lộng bất xuất, vạn tà lộng bất khai, lục giáp lục đinh, chu tước huyền vũ, thanh lộ hộ trái, bạch hổ hộ phải, chỉ lệnh vừa hiện, vạn tà rời thân, ta phụng thái thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh! Đi!"
Ngay khi tiếng cuối cùng vang lên, cậu đệ tử Diệp gia đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng không nhắm chặt mà là không ngừng cố gắng trợn mắt lên. Khi cậu ta trợn mắt, toàn thân cũng co giật đùng đùng.
Mặc dù ngọc không thể khắc quỷ nhưng cũng có thể chứa quỷ. Cậu đệ tử Diệp Gia giãy giụa yếu dần đi, tôi mới nới lỏng bàn tay đang bịt miệng cậu ta. Tôi tát vào cằm cậu ta, cậu ta lập tức ngồi dậy, há miệng nhổ miếng ngọc ra ngoài.
Chất liệu của miệng ngọc tạp này kém, là màu vàng nhạt. Nhưng giờ, sau khi bị cậu ta nhổ ra thì nó đã biến thành màu đen. Ngọc tạp biến thành màu đen, chứng tỏ oán quỷ đã bị hút vào trong miếng ngọc, tôi vội vàng dùng lá bùa bọc nó lại. Cậu đệ tử Diệp gia lập tức nôn ra một thứ chất lỏng hôi tanh, rất khó ngửi.
Tôi đứng cách cậu ta một khoảng cách nhất định. Khi tôi định mở thiên nhãn nhìn vai của cậu ta có thể đốt được lửa dương nữa hay không thì đệ tử này đột nhiên đứng dậy, cười ngây ngốc nói:
"Mẹ kiếp, tu đạo thế này, ông đây đếch thèm, tu đạo thì không thể đụng vào đàn bà, ông mày muốn làm một người bình thường, cả một đống đàn bà còn đang đợi ông yêu thương đâu!"
"Hầy!"
Nhìn bộ dạng của cậu ta, tôi lắc đầu bất lực. Mặc dù đã cứu được nhưng lửa dương ở hai vai đã tắt, sau này cậu ta sẽ ở trong trạng thái điên khùng như vậy.
Nhưng điều này không trách ai được, chỉ có thể trách chính bản thân cậu ta mà thôi. Ngay phía trên chữ sắc là một con dao, cậu ta gia nhập Đạo môn, không chuyên tâm tu luyện, lại còn suốt ngày đi tìm đàn bà, khiến dương khí quá yếu, vậy mới bị oán quỷ bám vào người, cuối cùng hại chính mình!
Có nhiều khi số mệnh chính là như vậy.
Khi tôi thở dài thì thấy cậu ta đã đẩy cửa lao ra ngoài. Cậu ta bỏ đi, tôi mới chuẩn bị để xử lý hình nhân nữ rơi ở dưới đất.
Oán quỷ kia ôm hình nhân nữ này trong một thời gian dài, khiến hình nhân dính âm khí. Hình nhân này được làm rất âm tà, tôi lo sau này sẽ rơi vào tay người khác nên định đốt nó đi.
Nhưng tôi còn chưa kịp đốt thì đã nhìn thấy hàng chữ nhỏ phía sau lưng hình nhân:
"Tôi biết khu vực quanh đây có rất nhiều thầy pháp qua lại, có thể sẽ có người vào trong căn nhà này. Oán quỷ chỉ là quá si tình, không bỏ được vợ mình nên mới không chịu đi đầu thai, nhưng trước nay không hề hại người. Hi vọng người vào đây có thể tha cho anh ta. Trên linh vị có lư hương, hãy để anh ta được thanh lọc trong đó. Thợ cản thi Mạnh Doanh... xin được cảm tạ!"
Giờ tôi có thể chắc chắn, người mà vợ của oán quỷ này thích chính là đại ca cản thi đã bắt Vương Lỗi cùng đi đưa xác chết trôi tới sông Hoàng Hà, giờ tôi mới biết tên của anh ta, Mạnh Doanh.
Nghĩ lại thì, anh ta có thể làm như vậy, chứng tỏ không phải là anh ta đã cướp vợ của người khác. Anh ta làm như vậy, có lẽ là muốn bù đắp những áy náy trong lòng.
"Mạnh đại ca, vận mệnh thật đúng là trùng hợp. Lần trước ở núi thần vội vàng từ biệt, thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp mặt. Và tôi còn có thể gặp được cả tình địch của anh nữa chứ. Ha ha, anh cứu mạng tôi, giờ tôi giúp anh bọc hậu!"
Tôi tự nói tự cười, sau đó đốt hình nhân nữ.
Sau khi đốt hình nhân xong, tôi mới đưa miếng ngọc tới trước linh vị, tìm lư hương để nhét miếng ngọc vào trong. Nhưng khi tôi bới một hố nhỏ trong lư hương thì một mảnh giấy đột nhiên lòi ra. Tôi vội lấy nó lên. Một lần nữa tôi lại nhìn thấy chữ của Mạnh Doanh để lại:
"Chúc mừng cậu, cậu là một người tốt! Cậu đã không để anh ta hồn bay phách tán. Để báo đáp, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật! Thôn Tiểu Nghĩa phía trước không phải là nơi mà người thường có thể tới được, mau quay về đi. Con quạ đứng trước mái hiên của ngôi nhà tranh này là tai mắt của bọn họ, cậu chỉ cần vừa đi vào khe núi là bọn họ đã phát hiện ra rồi! Chúc người tốt một đời bình an!"
Khi đọc xong dòng chữ này, nụ cười trên khuôn mặt tôi trở nên cứng đơ. Tôi bừng tỉnh, lập tức hét lên một tiếng "không hay", sau khi nhanh chóng dúi miếng ngọc tạp vào lư hương, tôi lập tức chạy ra khỏi căn nhà.
Khi tôi vừa chạy ra thì thấy, mọi người đang vây lấy cậu đệ tử đã bị điên kia. Tôi vội vàng quay lại nhìn cặp quạ dưới mái hiên, lúc này mới phát hiện ra điều bất thường.
Cặp quạ này đã thay đổi phương hướng, một con nhìn về phía chúng tôi, con còn lại thì nhìn về phía lối vào khe núi. Mắt của chúng rất sắc bén, nhìn chằm chằm vị trí lối vào khe núi. Nhưng thấy chúng còn chưa bay đi, tôi mới thở phào.
"Sơ Cửu, em làm sao vậy?"
Tử Long thấy vẻ mặt tôi có phần khác thường, vội vàng đi tới hỏi. Tôi chỉ vào cặp quạ đen, nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra bên trong căn nhà cho Tử Long nghe.
Tử Long nghe xong cũng cười cảm khái:
"Chuyện trên đời đúng là, trùng hợp đến kỳ lạ! Không ngờ ông anh cản thi Mạnh Doanh lần trước đã cứu chúng ta, giờ em lại giúp anh ta giải quyết nhân quả. Cũng chỉ có em mới làm mấy chuyện tốt như vậy, nếu là thầy pháp khác thì e là đã khiến oán quỷ kia hồn bay phách tán từ lâu rồi. Đây có lẽ chính là người tốt sẽ được đền đáp! Nếu em đánh tan oán quỷ kia, vậy thì chúng ta đã không biết được tác dụng của cặp quạ đen rồi! Có điều, chuyện này cũng khiến anh nhớ tới những lời sư phụ cảnh cáo lúc nhỏ. Sư phụ từng nói rằng, phía sau núi Miêu Vương là cấm địa, còn cảnh cáo anh không được đi tới đó. Xem ra, phía sau núi Miêu Vương còn quái dị, khó đối phó hơn chúng ta tưởng tượng.
"Ừ!"
Câu nói này của Tử Long cũng khiến tôi thấy thổn thức, nhưng điều tôi lo lắng nhất chính là hai câu nói đằng sau của Tử Long. Đây là nơi hoạt động của các thầy pháp, chắc chắn tốt xấu lẫn lộn. Thợ làm vàng mã có thể làm ra người giấy nữ kia chắc chắn có bản lĩnh trên cả Tả Âm.
Dù lo lắng, song tôi càng thêm kiên định. Những kẻ đối phó với Diệp gia đều là thầy pháp thuộc mấy bên bàng môn, mà kẻ đứng sau tất cả chính là Chu Bát Tự. Chuyến này tới đây, coi như là tôi đã tìm đúng hướng.
Khi tôi và Tử Long đang nghĩ cách, Diệp Chu Tinh và bác Diệp cũng đi tới. Tôi hỏi:
"Diệp Chu Tinh, cô định xử lý như thế nào với cậu đệ tử kia?"
Diệp Chu Tinh chau mày, nói lạnh lùng:
"Những đệ tử này đều là cô nhi do Diệp gia nhận nuôi, không có nhà để về. Cậu ta sống là người của Diệp gia thì chết cũng sẽ là ma của Diệp gia, Diệp gia phải lo cho bọn họ. Hai cậu yên tâm, tôi sẽ kêu người đưa cậu ta về, nửa đời sau, cậu ta không cần phải lo cơm áo!"
"Được!"
Thấy Diệp Chu Tinh đã có sắp xếp cho cậu đệ tử kia rồi, tôi cũng thở phào, sau đó chỉ vào con quạ đen dưới mái hiên:
"Nếu chúng ta muốn đi tiếp thì phải giải quyết cặp quạ đen giữ cổng kia đã!"
"Để anh làm thịt hai con súc sinh này!"
Tử Long lấy vũ khí ra, định đánh lén hai con quạ, nhưng anh ấy còn chưa ra tay thì bác Diệp đã chạy tới kéo anh ấy lại, lắc đầu nói:
"Tử Long, không được, đây không phải quạ đen bình thường mà là quạ đen huyết đồng khiến người khác nghe tên thôi cũng phải sợ hãi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận