Tiêu Dao Tử hét lên khiến tất cả mọi người đều rời ánh mắt khỏi mẹ tôi, tập trung nhìn về phía cửa sổ hai bên cửa chính.
“Sao lại thế này? Sao đám bách quỷ đó lại xông vào được? Tôi dùng tuổi thọ của mình để vẽ chú khu quỷ trong thôn, sao bọn chúng vẫn có thể xông vào vậy?”
Tôi vẫn chỉ nhìn mẹ, không còn quan tâm đến thứ gì khác nữa. Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của ông nội, tôi quay đầu nhìn thì thấy trên bậu cửa sổ chằng chịt những bóng hình.
Nhất là trên mặt cửa kính của cửa sổ đã bị kết băng, có thể thấy âm khí nồng nặc tới mức nào. Hiện giờ, bên ngoài căn nhà này, rốt cuộc có bao nhiêu cô hồn dã quỷ đang bao vây.
Chỉ trong chớp mắt, căn phòng giống như bị biến thành hầm băng. Cảm giác lạnh lẽo khiến tất cả mọi người đều run rẩy.
Nhất là cửa chính được làm bằng ván quan tài đang bị thổi cho kêu ken két, như thể sẽ bị thổi mở ra bất cứ lúc nào.
“Quỷ thổi cửa, giữ chẳng được lâu đâu, bọn chúng rồi sẽ xông hết vào đây thôi! Tả Âm, mang theo hai đứa nhỏ còn sống, chúng ta đi!”
Khi tất cả còn đang ngẩn người thì Chu Bát Tự là người đầu tiên tỉnh táo lại.
Gã Tả Âm nghe lệnh, ôm lấy hai đứa trẻ đã bị nhiếp hồn, dùng dao cứa đứt cổ tay của chúng, khiến máu tươi nhỏ xuống đất, dùng máu dẫn đường, đưa Chu Bát Tự lao ra cửa chính.
“Tên súc sinh, vì muốn bản thân sống sót, giết chết hai đứa trẻ vô tội không thương tiếc, dùng máu của chúng để mở đường! Chu Bát Tự, ông đây dùng tuổi thọ để nguyền rủa ngươi, cả đời này ngươi sẽ chết không được tử tế!”
Ông nội thấy bọn chúng giết bọn trẻ để chạy trốn, tức giận chửi mắng.
Chu Bát Tự không thèm quan tâm. Lão ta quay đầu nhìn ông nội tôi, cười nói:
“Sư huynh, đây chính là điểm khác biệt giữa huynh và ta. Nhưng kết quả thì sao, ta có thể sống sót rời khỏi đây, còn các người sẽ bị bách quỷ hại chết! Đừng nói ta lục thân không nhận, kiếp sau huynh hãy thông minh hơn chút, người không vì mình, trời tru đất diệt, ha ha!”
Khi Chu Bát Tự nói xong, gã Tả Âm đang mở cửa cũng quay đầu lại, nhìn tôi cười nham hiểm, nói:
“Lý Sơ Cửu, nhìn mày đáng thương vậy, thôi tao nói cho mày nghe một bí mật. Mẹ mày không phải do ba mày đánh chết mà là do tao giết rồi treo lên xà nhà. Còn cả bà nội, chú Tư của mày cũng đều do tao giết cả! Kiếp sau, đừng để gặp phải tao nữa! Tạm biệt!”
Tả Âm nói xong bèn kéo chốt cửa. Một tiếng nổ ầm vang lên, cánh cửa chính lập tức bị thổi mở toang.
Cửa vừa mở, tôi tức khắc nhìn thấy trong sân và xung quanh đó toàn là ác quỷ đứng dày đặc. Nhìn thấy nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.
Mà bọn chúng vừa nhìn thấy chúng tôi cũng đều cười âm trầm, sau đó xông tới như ong vỡ tổ. Tả Âm ở ngay lối vào, vảy máu của bọn trẻ con ra. Đám cô hồn dã quỷ xông vào, chân đạp phải máu trẻ con, lập tức co rụt lại giống như chạm phải điện.
“Sư phụ, đi thôi!”
Tả Âm ở phía trước mở đường, quay lại gọi Chu Bát Tự rồi sải bước định đi ra. Nhưng gã còn chưa kịp làm vậy thì một cơn gió lạ đã thổi tới, khiến Tả Âm phải lui trở lại.
“Đi à? Ha ha… Hôm nay đừng ai nghĩ tới việc đi, ta muốn tất cả các ngươi, và toàn bộ người trong thôn này đều phải chôn cùng cô ta!”
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì phía sau bách quỷ, một giọng nói đầy phẫn nộ và uy nghiêm truyền tới.
Giọng nói vô cùng hùng hồn, giống như sự uy nghiêm và khí phách sinh ra đã có, mà giọng điệu này còn mang theo sự phẫn nộ rất rõ ràng, khiến người nghe cảm thấy kinh hãi.
“Ông đây không sợ đấy, có giỏi thì mày bước ra để ông mày nhìn mặt!”
Tả Âm cũng tức giận, nhìn về phía cửa chửi bới.
Nhưng gã không phải kẻ lỗ mãng, dù rất giận nhưng gã vẫn không ngừng vẩy máu của đồng tử quanh cửa, đưa sư phụ của mình lao ra phía ngoài.
Đợi gã lao ra ngoài, xông vào giữa đám quỷ hồn rồi, tôi lại nghe thấy giọng nói của người kia vang lên một lần nữa:
“Ngươi vẫn chưa đủ tư cách nhìn thấy ta. Người có thể nhìn thấy ta, chỉ có thể là người chết! Nếu các ngươi muốn thử, giờ ta sẽ cho các người được toại nguyện!’’
Đợi đến khi không còn nhìn thấy Tả Âm và Chu Bát Tự nữa, tôi mới quay lại nhìn mẹ. Tức thì tôi đã thấy hồn ma của bà có gì đó không đúng. Lúc này, mẹ tôi đang run rẩy ngồi co ro trong một góc, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn ra phía ngoài cửa.
Hình như mẹ tôi có quen biết với người vừa tới, nói đúng hơn là, mẹ tôi rất sợ người này.
“Tiêu Dao Tử, Tử Long, lão Lý tôi có lỗi với hai người. Người đứng sau lưng mẹ Sơ Cửu đã tới, chúng ta không sống nổi nữa rồi. Lão Lý tôi nợ mọi người một mạng, tôi chỉ có thể trả lại cho mọi người ở kiếp sau thôi.”
Đột nhiên, ông nội tôi quỳ xuống trước mặt Tiêu Dao Tử, và cả Triệu Tử Long.
Triệu Tử Long vội dìu ông tôi dậy, cười nói:
“Ông nội, chúng ta đều là người tu đạo, sớm đã không để ý tới chuyện sinh tử! Triệu Tử Long cháu có chết cũng không thấy tiếc!’’
“Tốt lắm Tử Long!”
Tiêu Dao Tử cười vui mừng, nhìn ông tôi nói:
“Lão Lý à, đây là mệnh, cũng là mệnh của người tu đạo chúng ta, chẳng trách được ai cả!”
Khi bọn họ đang nói chuyện thì tôi đang nhìn mẹ tôi. Bà vẫn đang sợ hãi. Nhưng khi cảm nhận được tôi đang nhìn, bà lập tức quay đầu nhìn tôi. Khuôn mặt đang sắp tan biến của bà tràn đầy sự lo lắng dành cho tôi, hai hàng lệ máu chảy ra từ đôi mắt của xinh đẹp kia.
“Mẹ, mẹ đừng sợ, đợi Sơ Cửu chết rồi trở thành ma là có thể bảo vệ mẹ! Đợi đến khi tới suối vàng, Sơ Cửu sẽ có thể luôn ở bên mẹ.”
Tôi nhìn khuôn mặt đau thương của mẹ bèn cười an ủi.
Nghe thấy lời tôi, mẹ mỉm cười. Sau đó, tôi thấy bà lao tới bên quan tài đã bị vỡ tan, ra, hai bàn tay tóm vào hư không, những mảnh vỡ của chiếc quan tài lập tức hợp lại như cũ.
Nhưng có vẻ làm vậy càng khiến âm khí của bà bị hao tổn, hồn ma của bà càng thêm yếu ớt giống như chỉ cần gió thổi là sẽ tan mất ngay. Tôi hoang mang nhìn bà, bà chỉ tay vào quan tài, hình như đang ra hiệu cho tôi trốn vào đó.
“Ấy!”
Ông nội hiểu ý của mẹ tôi bèn nói:
“Mẹ của Sơ Cửu định để chúng ta trốn trong quan tài. Thật không ngờ, vì Sơ Cửu, ý thức của cô ấy lại có thể tỉnh táo lại một lần nữa. Âm khí của cô ấy bị tiêu hao quá nhiều, ngay đến nói chuyện cũng không thể.”
“Ông nội, bọn chúng sắp ập vào rồi!”
Ông tôi vừa dứt lời, Triệu Tử Long bèn hét lên. Tôi quay đầu lại thì thấy đám hồn ma mới nãy còn bao vây Chu Bát Tự và Tả Âm, vậy mà giờ đã xông về phía cửa chính.
Mẹ sốt ruột nhìn chúng tôi, không ngừng dùng tay chỉ vào quan tài, ra hiệu chúng tôi trốn vào trong đó.
“Trốn vào trong trước rồi tính!”
Ông nội nghiến răng, đặt ông Tiêu Dao Tử vào trước, tiếp theo là Triệu Tử Long, cuối cùng mới là tôi.
Ba người chúng tôi ở bên trong gần như là người đè lên người. Tôi đè phía trên người Triệu Tử Long, tôi hét lên với ông nội và mẹ:
“Ông nội, mẹ, hai người mau vào trong!”
Nhưng nào ngờ, mẹ tôi lắc đầu, đứng ngay trước cửa. Âm khí trên người bà bộc phát, đe dọa cả đám quỷ kia đứng lại hết ở trước cửa, không kẻ nào dám bước vào. Nhưng do mẹ tôi đã bị thước trấn hồn tấn công khiến cho bị thương quá nặng, miễn cưỡng bộc phát âm khí cũng không giữ được bao lâu, âm khí tiêu hao rất nhanh.
Đám bách quỷ phía ngoài lại rục rịch, giống như định ra tay với mẹ tôi.
Khi tôi đang lo lắng cho mẹ thì đột nhiên bà quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt hiện ra nụ cười hiền lành. Bà mở miệng, nói một câu đầy khó khăn:
“Sơ Cửu, mẹ…yêu…con…”
Nói xong, bà quay đầu đi. Bà sợ nhìn thấy tôi khóc, cũng sợ tôi nhìn thấy bà khóc. Nhưng khi bà quay đi, nước mắt tôi đã rơi lã chã.
Dù vậy, đây không phải là lúc đau lòng. Mẹ làm thế là vì muốn chúng tôi được sống. Tôi lau nước mắt, kéo ông nội vẫn đang đứng ngoài quan tài:
“Ông nội, ông mau vào trong, mẹ không cầm cự được nữa rồi!”
Nhưng nào ngờ, ông nội tôi giống mẹ, cũng lắc đầu, xoa đầu tôi, cười nói:
“Sơ Cửu, ông nội không thể vào trong, ông nội còn phải đóng nắp quan tài lại cho mọi người. Ông nội cũng đã không sống được lâu hơn nữa rồi. Ông đã dùng tuổi thọ còn lại của mình để hiến tế cho tổ sư gia, bảo vệ người trong thôn Ma Câu. Giờ ông phải ra ngoài, trấn giữ tâm của trận pháp, để lũ quỷ không thể làm hại bọn cháu. Có thể làm ông cháu một thời gian, ông nội đã thấy đủ rồi! Ông nội nói cho cháu một bí mật cuối cùng, cháu không phải là người của nhà họ Lý ta. Khi bà nội trói mẹ cháu trở về, ta đã phát hiện ra là mẹ cháu có thai! Khi đó ông nội thường vào phòng mẹ cháu chỉ là để chữa trị cho cô ấy. Đáng tiếc, ông nội bất tài! Lý Sơ Cửu, cháu phải nhớ kỹ, nếu có thể sống sót ra ngoài, nhất định phải tích đức làm việc thiện, người hành thiện ắt có phúc báo!”
Ông nội vừa dứt lời, hai hàng nước mắt cũng đã chảy xuống. Tôi còn chưa kịp nói câu nào thì ông đã nhấc nắp quan tài lên rồi đậy kín chúng tôi lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận