Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 23: Đụng độ bách quỷ

Ngày cập nhật : 2025-07-10 18:18:53
Khi tôi và Triệu Tử Long đi đến bờ sông, nơi này không có lấy một bóng người. Trên mặt sông chảy xiết, sương mù đã bao trùm dày đặc.
Lúc trước, sương mù chỉ dày ở phía giữa lòng sông, còn không kéo dài tới tận bờ. Mà hiện tại, sương mù đã phủ kín ra tới phía bờ rồi, chỉ còn cách một, hai mét nữa thôi. Nếu như hoàn toàn phủ kín đến bờ, đám sương mù này chắc chắn sẽ tràn vào tận trong thôn.
Bây giờ đang là ban ngày, nhưng chỉ cần để ý kĩ là có thể nhìn thấy trong lớp sương mù, toàn bộ đều là những chiếc thuyền giấy trắng, chi chít thành dải, mà trên những chiếc thuyền giấy đều đứng đầy những cô hồn dã quỷ.
Bọn chúng thoải mái bay qua bay lại trên những chiếc thuyền giấy, như thể dòng nước chảy không gây ảnh hưởng gì tới chúng cả. Hơn nữa, tất cả bọn chúng còn chen chúc đứng dồn về phần mép, như thể đang đợi để lên bờ.
Triệu Tử Long nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt cũng nghiêm lại, nhìn tôi nói: “Những người chết đột ngột này, đa phần đều là chết đuối. Bọn họ chết dưới nước, oán khí không tan, không có cách nào lên bờ được. Thuyền giấy trắng này, có lẽ là thuyền ma được mấy kẻ làm vàng mã gấp, để khiến lũ quỷ có thể bò được lên bờ. Lớp sương mù này chính là sương mù quỷ, để chúng không còn sợ hãi ánh mặt trời nữa. Âm khí càng nồng nặc thì sương mù quỷ này càng nhiều, lan ra càng nhanh. Mới vài ngày ngắn ngủi, không ngờ con sông lớn thế này đã có thể tập hợp được nhiều oan hồn như vậy! Cùng lắm là qua đêm nay nữa thôi, lớp sương mù quỷ này sẽ tràn tới cổng thôn, lũ quỷ sẽ lên được bờ. Đến lúc đấy, chỉ cần chúng nhìn thấy người sống là sẽ leo lên người đó, kéo xuống sông thành quỷ chết thay cho chúng, như vậy chúng có thể đầu thai chuyển kiếp. Chờ chút, Sơ Cửu, hôm nay là ngày bao nhiêu âm lịch?”
Triệu Tử Long vừa kể tới đây đột nhiên hỏi tôi ngày âm lịch làm gì? Tôi hoàn toàn không nhớ ngày âm lịch là ngày bao nhiêu, nhưng nhìn vẻ mặt Triệu Tử Long vô cùng khẩn trương, cũng cố gắng nghĩ lại.
“Mẹ em đã qua đầu thất, đầu thất hồn về. Bà ấy bị sát trận dưỡng quỷ phong ấn trong quan tài màu đỏ tươi, hồn không thể rời khỏi xác. Đầu thất không về, tuần thất thứ hai nhất định phải quay về! Hôm nay hình như đúng là ngày Rằm, cũng là đêm trăng tròn, là ngày âm khí nặng nhất trong tháng. Sao anh không nghĩ đến điều này chứ? Đã đến giờ của sát trận dưỡng quỷ rồi. Dù cho mẹ em có biến thành ác quỷ hay không, bà ấy cũng sẽ phá tan phong ấn, đi ra ngoài. Mà đêm nay, chính là thời cơ tốt nhất. Chẳng trách, những oan hồn của những người chết đột tử lại tập hợp nhanh đến vậy. Thì ra, bọn chúng đều đang chờ đêm nay để lên bờ. Cũng có thể nói, đêm nay nhất định Chu Bát Tự sẽ ra tay. Dù có giết được em hay không thì lão ta cũng chắc chắn sẽ khiến mẹ em phải rời khỏi quan tài!” Triệu Tử Long vừa phân tích vừa hoảng hốt nói cho tôi nghe.
Tôi không ngắt lời anh ấy, nhưng khi nghe được những lời này, trong lòng đã hiểu được một chuyện. Đó là vì sao Chu Bát Tự phải thiêu chết ông nội tôi và Tiêu Dao Tử. Bởi vì chỉ cần hai người họ chết đi rồi, sẽ không còn ai cản trở lão ta nữa.
Hơn nữa, đã tới giờ sát trận dưỡng quỷ hoàn thành, cho dù lão ta không thả mẹ tôi ra thì mẹ tôi cũng sẽ mượn âm khí của ngày hôm nay để phá quan tài chui ra ngoài.
Chu Bát Tự lúc trước từng nói, ý thức của mẹ tôi vô cùng mạnh mẽ. Chỉ có giết tôi thì mới có thể khiến mẹ tôi triệt để mất đi lý trí, từ đây lão ta mới khống chế được bà.
Cũng có nghĩa là trước khi trời tối, Chu Bát Tự nhất định phải giết được tôi.
Nghĩ đến đây, tôi bèn vội vã nhìn sang phía Triệu Tử Long, lúc này Triệu Tử Long đã bình thường trở lại, bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của tôi, anh ấy lập tức quyết định: “Đi, chúng ta đi luôn, nhân lúc bọn chúng chưa phát hiện ra chúng ta ở đây.”
Tôi ừ một tiếng, bước đến bên bờ sông tìm một chiếc thuyền nhỏ. Người dân trong thôn bình thường đều thích đánh cá, vì vậy bờ sông có đậu rất nhiều những chiếc thuyền gỗ nhỏ.
Chúng tôi tìm thấy một chiếc thuyền gỗ tương đối chắc chắn, Triệu Tử Long bảo tôi leo lên thuyền trước. Còn anh ấy thì dùng đao cứa vào lòng bàn tay một nhát, máu tươi theo lưỡi đao chảy xuống.
Triệu Tử Long để ngửa lòng bàn tay, cố gắng không để máu rơi xuống mặt đất, dùng ngón tay và ngón giữa chấm máu, vẽ lên đầu thuyền một lá bùa bằng máu.
Tốc độ vẽ bùa của anh ấy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong. Ngay sau đó, anh ấy chạy đến phía đuôi thuyền, vẽ một lá bùa máu y hệt. Anh ấy vừa vẽ bùa vừa giải thích cho tôi nghe: “Chỉ cần vẽ hai lá bùa này của tổ sư gia lên, lại thêm máu đồng tử của anh, chắc hẳn lũ cô hồn dã quỷ trên mặt sông không dám đụng đến chúng ta đâu. Đây là biện pháp chống lại lũ quỷ có hiệu quả nhất. Hơn nữa…”
“Anh Tử Long…” Lời của Triệu Tử Long còn chưa dứt, tôi đã hét lên ngắt lời anh ấy. Tiếng hét này của tôi khiến Triệu Tử Long cũng dừng tay lại, nhìn theo ánh mắt tôi, đúng lúc nhìn thấy chỗ cửa thôn ùa ra rất nhiều người. Trong tay họ cầm cuốc và xiên cá, đồng thanh hô lớn: “Không được để thằng con hoang Lý Sơ Cửu chạy mất. Nó đem tai vạ đến cho thôn Ma Câu các người. Nhất định phải lấy mạng của nó tế các oan hồn, nếu không tất cả các người đều sẽ phải chết!”
“Bắt lấy thằng con hoang đó, nhanh lên!” Người cầm đầu chính là ông trưởng thôn, mà kẻ đang kích động bọn họ chính là hai anh em Tả Âm Hữu Dương.
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, đã đến mức này rồi mà người dân trong thôn vẫn tin tưởng Tả Âm Hữu Dương.
Có thể nhìn rõ lúc này, những người dân thôn, mắt họ đều đã đỏ hết cả lên, bọn họ lao nhanh về phía chúng tôi, quyết không để chúng tôi chạy thoát.
“Chết tiệt!” Triệu Tử Long lập tức hét lên một tiếng, cũng không dám tiếp tục vẽ nốt lá bùa còn lại, mà dùng dao cắt đứt dây thừng, đẩy mạnh con thuyền một cái, sau đó vội vã nhảy lên thuyền.
Chỉ chưa tới mười giây, người dân trong thôn đã ào đến bên bờ sông, nhưng bọn họ sợ lớp sương mù dưới sông nên không dám xông lên nữa, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn tôi và Triệu Tử Long dần biến mất vào trong lớp sương mù, những tiếng chửi rủa, mắng nhiếc vẫn còn vang vọng khắp bờ sông này rất lâu.
Về phần tôi và Triệu Tử Long, sau khi con thuyền đi vào trong lớp sương mù, cũng không còn nhìn thấy rõ tình hình trên bờ như thế nào nữa, chỉ còn có thể nghe thấy những tiếng chửi rủa cứ vang vọng mà thôi.
“Sơ Cửu, cố gắng chèo thuyền sang hướng bờ bên kia, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng sợ, chỉ cần em tập trung chèo thuyền thôi! Bùa máu vẫn chưa hoàn thành, anh sợ là không chống đỡ được đến lúc lên bờ.” Vừa mới đi vào trong lớp sương mù, Triệu Tử Long đã vội vã dặn dò tôi.
Lúc này, anh ấy thì lấy ra hai nén hương, sau khi châm hương liền chia ra cắm ở đầu thuyền và cuối thuyền, sau đó ngồi xếp bằng trên phía đầu thuyền, bàn tay kết ra hình ấn thiên sư, mắt nhắm, miệng bắt đầu niệm chú.
Sương mù trên sông quá dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy rõ cảnh tượng phía trước như thế nào, chỉ có thể quan sát được không quá 10 mét, tôi đành liều mạng chèo thuyền về phía bờ.
Thoạt đầu, tôi không phát hiện thấy có gì bất thường cả, càng kì lạ hơn chính là, tôi cũng không thấy những chiếc thuyền giấy trắng đâu nữa. Khi tôi bắt đầu cho là do bùa chú của Triệu Tử Long đã phát huy tác dụng, nào ngờ hai nén hương cắm ở đầu thuyền và cuối thuyền đều gãy rắc một tiếng, rơi thẳng xuống sông.
“Thắp hương mượn đường, ta là người tu hành đạo! Nếu như không nhường đường, nhất định sẽ khiến các người hồn siêu phách tán!” Triệu Tử Long vẫn nhắm mắt, nhưng anh ấy cảm nhận được hai nén hương đã gãy, lập tức quát to.
Một tiếng quát này khiến tôi rùng cả mình. Còn chưa hoàn hồn, đồng tử của tôi đã lập tức co lại, tôi vô thức định quay ngược đầu thuyền lại.
Bởi vì trong lớp sương mù dày đặc phía trước, đột nhiên xuất hiện 2 con thuyền giấy trắng với tốc độ nhanh kinh hoàng đang lao thẳng vào con thuyền gỗ của chúng tôi.
“Sơ Cửu, đừng hoảng loạn, tiếp tục chèo về phía bờ!” Mà đúng vào lúc tôi định quay đầu thuyền thì Triệu Tử Long lại một lần nữa nhắc nhở tôi.
Gần như cùng lúc với lúc anh ấy hét lên, đám thuyền giấy đã lao tới.
Tôi cứ nghĩ bọn chúng sẽ đâm nghiêng con thuyền gỗ của chúng tôi, nhưng không ngờ bọn chúng vừa đụng phải bùa máu ở đầu thuyền, nháy mắt đã biến thành một tờ giấy trắng, chìm nghỉm xuống dưới đáy sông.
Mà những cô hồn trên chiếc thuyền giấy, cũng theo đó chìm xuống.
Thật nguy hiểm!
Tôi thở phào một hơi. Nhưng chưa kịp lấy lại tinh thần, xung quanh tôi lại xuất hiện thêm rất nhiều những chiếc thuyền giấy trắng, toàn bộ bọn chúng đều nhắm thẳng vào con thuyền gỗ của chúng tôi, không ngừng ồ ạt lao đến.
Lần va chạm này, cũng vẫn như cũ, không ít những chiếc thuyền biến thành tờ giấy trắng, chìm xuống sông. Số lượng bọn chúng quá đông và hung hãn, chẳng mấy chốc thì hình lá bùa máu trên đầu thuyền cũng biến mất.
Ngay sau đó, chiếc thuyền của chúng tôi lại bị tấn công tiếp, bắt đầu lắc lư rất mạnh. Tôi đứng phía đuôi thuyền, không có cách nào đứng vững nổi, chỉ còn cách ôm chặt lấy cây cột gỗ thường dùng để treo đèn câu cá.
Đám cô hồn trên những thuyền giấy bắt đầu bao vây quanh tôi, hai tay không ngừng chìa về phía tôi, như muốn kéo tôi xuống khỏi thuyền.
Tôi đang định kêu cứu mạng, Triệu Tử Long đã mở bừng mắt, từ trong túi lấy ra bảy đồng tiền Ngũ Đế, nhanh chóng xâu chúng lại với nhau bằng một sợi dây màu đỏ.
Nhưng lúc này thuyền rung lắc dữ dội, Triệu Tử Long xâu đi xâu lại mấy lần đều không thành công. Tôi đã nóng ruột nóng gan như bị lửa đốt, cứ tiếp tục bị tấn công dữ dội thế này, chắc chắn chiếc thuyền gỗ của chúng tôi sẽ bị lật mất.
“Sơ Cửu, mau tè xuống sông. Nước tiểu của đồng tử có thể ngăn cản được bọn chúng một lúc, nhanh lên!” Sắc mặt Triệu Tử Long đã trắng bệch, tôi cũng cùng đường rồi, vội vàng cởi quần ra để đi tè xuống sông.
Nhưng càng sốt sắng thì tôi càng không cách nào tè ra nổi, một giọt cũng không có. Tôi hoảng đến mức sắp khóc rồi, dùng cả tay để tác động, nhưng mãi cũng không ra được giọt nào.
Triệu Tử Long vẫn đang xâu tiền Ngũ Đế, anh ấy không phải là người vùng sông nước, cũng không biết bơi nên việc thuyền rung lắc dữ dội thế này, khiến anh ấy không thể xâu nổi chuỗi tiền xu.
Vào cái lúc tôi thay anh ấy xâu tiền, bất thình lình thuyền của chúng tôi dần chìm xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy dưới lòng sông có không ít cô hồn đang ra sức kéo chìm thuyền.

Bình Luận

0 Thảo luận