Quan Nhị Gia vừa vươn tay ra, lá kim phù đó tự động bay đến tay ông ấy, ông ấy nhìn mấy cái, rồi vứt kim phù đó sang cho người kia, hừ lạnh nói: "Nếu như đã có thủ dụ của Trương Thiên Sư, thế thì Quan mỗ sẽ chừa cho hắn một mạng, nhưng phàm dám làm ác ở nhân gian thì chém ngay không tha!"
Quan Nhị Gia nói xong, ông ấy liền quay đầu ngựa lại, hung hăng rời đi.
Trước khi đ·i·, Quan Nhị Gia nói với Bàn Tử: "Quan Mỗ sẽ chém Hạn Bạt cho ngươi!"
Mãi cho đến khi tiếng vó ngựa khuất xa không thấy đâu nữa, cả người tôi mới ngã quỵ trên mặt đất, trong vô thức, cả người tôi từ trên xuống dưới đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, tôi há miệng thở hồng hộc, nhưng tôi cũng không quên chắp tay với người đó, nói: "Đa ta ơn cứu mạng của Thành Hoàng Gia."
Trên mặt của "Thành Hoàng Gia" này là một chiếc mặt nạ Kinh Kịch, tôi không nhìn thấy được biểu cảm của ông ấy, nhưng ánh mắt của ông ấy tôi lại thấy có vẻ rất là quen thuộc, chỉ là tôi thử nghĩ xem rốt cuộc mình đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở chỗ nào nhưng trong đầu tôi là một mớ hỗn độn không nghĩ ra được, đợi đến khi ông ấy quay mặt đi, tôi thậm chí còn quên luôn cả ánh mắt ban nãy của ông ấy nữa, còn nghĩ thêm nữa, thì lại là một khoảng trống rỗng.
Thành Hoàng Gia kia không nói câu nào, đứng dậy đã muốn rời đi.
Lúc đi đến bên cạnh Bàn Tử, Bàn Tử gan to tày trời này đột nhiên túm lấy tay Thành Hoàng Gia một cái! Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Cuối cùng thì ông cũng dám hiện thân trước mặt Bàn gia tôi rồi, không phải là muốn tránh né ta sao?"
Nhưng ngay sau đó, anh ấy lại hất tay c·ủ·a Thành Hoàng Gia ra giống như là nhìn thấy quỷ, vẻ mặt Bàn Tử đầy kinh ngạc nói: "Ông là người dương gian?"
"Người dương gian, chuyện của Ti m Gian, chuyện nơi này có nhiều uẩn khúc, cho nên không tiện gặp mặt, mong bỏ qua cho." Thành Hoàng Gia nhìn Bàn Tử rồi nhẹ nhàng nói, nói xong thì quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong bóng đ·ê·m·.
Lúc này tôi đang ngồi liệt trên đất, Trần Thanh Sơn thì quỳ ở trên nền nhà, còn Bàn Tử thì ngồi trên đất như mất hồn, có thế nào cũng không ngờ tới rằng, chuyện mời Quan Công mà tôi trông ngóng mấy ngày trời vậy mà lại thành ra thế này, nếu như không phải là Thành Hoàng Gia ra tay, bây giờ có lẽ tôi đã bị Quan Nhị Gia chém cho rớt đài rồi. Tôi cười khổ nói với Bàn Tử: "Bàn Gia, xém chút nữa là anh hại chết tôi rồi đấy."
Bàn Tử cười nói: "Quan Nhị Gia hạ đao không chém tướng vô danh, có thể được chết dưới đao của ông ấy thì cũng coi như cậu có thể ngậm cười nơi chín suối rồi."
"Ông nội nhà anh, sao anh không đi chết dưới đao của Nhị Gia đi, tôi sẽ ghi tên anh vào trong sử sách luôn." Tôi cười rồi mắng.
Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy Trần Thanh Sơn có gì đó sai sai, cả người ông ấy dường như đã quỳ quá lâu rồi, tôi lay lay người ông ấy, nói: "Trưởng thôn?"
Ông ấy không có phản ứng, tôi bị dọa cho một trận, không phải người này bị dọa chết luôn rồi đó chứ?
Tôi lại đẩy ông ấy một cái, dùng tay huơ huơ trước mặt ông ấy, vẫn không có phản ứng gì, tôi vội vàng gọi Bàn Tử: "Bàn gia! Trưởng thôn sợ chết điếng rồi!"
"Mong manh dễ vỡ như vậy sao?" Bàn Tử nhoài người dậy, đi đến bên cạnh Trần Thanh Sơn, banh da mắt của ông ấy ra xem thử rồi nói: "Không sao, bị dọa mất hồn thôi, gọi về thì không sao nữa."
Nói xong, Bàn Tử châm một lá bùa, khua ba vòng trước mặt Trần Thanh Sơn, sau đó đánh một chưởng lên mặt Trần Thanh Sơn rồi thét lên: "Hồn về!"
"Anh đánh ông ấy làm gì vậy?" Tôi hỏi.
Ai ngờ sau khi bị Bàn Tử đánh cho một chưởng này thì rùng mình một cái, trong ánh mắt dần dần có thần sắc, lúc này ông ấy mới có phản ứng rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi nhìn thấy Quan Công muốn giết cậu, rồi đẩy cậu ra! Quan Công đâu?!"
"Không sao rồi trưởng thôn, Quan Công đi diệt Hạn Bạt rồi, là Thành Hoàng Gia đã cứu cháu." Tôi còn muốn nói với Trần Thanh Sơn những chuyện sau khi ông ấy bị mất hồn, Bàn Tử lại nháy mắt với tôi, tôi bèn không kể thêm gì nữa.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt, tôi về đây, về trước cái đã." Rõ ràng Trần Thanh Sơn bị dọa cho không nhẹ, đứng dậy, gần như là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
"Nháy mắt với tôi làm gì? Anh vẫn còn nghi ngờ trưởng thôn sao?" Tôi hỏi.
"Giác quan thứ sáu của Bàn gia tôi cũng chuẩn như phụ nữ đấy nhé, thằng cha này chắc chắn là đã làm chuyện gì đó thẹn với lòng, ban nãy uy áp của Quan Nhị Gia đều dồn lên người cậu, có câu nói không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, nếu như ông ta không làm gì trái với lòng, thì không thể nào sợ đến mức thành ra như vậy." Bàn Tử nói.
"Nếu như không phải ban nãy ông ấy đẩy tôi một cái thì tôi đã chết rồi, Bàn Tử, anh nên đi thắp hương dập đầu với Thành Hoàng Gia đi, nếu như hôm nay mấy anh em chết dưới đao của Quan Công, anh trai tôi có thể cắt anh ra thành mấy khúc đó." Tôi nói.
Bàn Tử vứt cho tôi một điếu thuốc, anh ấy nhìn tôi chằm chằm rồi nói: "Cậu đừng có nói với Bàn gia tôi chuyện này, Bàn gia còn muốn tìm cậu tính sổ đấy, ba hồn không đủ, mệnh bàn có quỷ khí? Người anh em Vua Trộm, cậu giấu Bàn gia tôi cực khổ quá nhỉ!"
"Cái quỷ gì vậy chứ? Mệnh bàn là cái quái gì? Ba hồn có phải là anh muốn nói đến chuyện một ngọn hồn đăng của tôi bị thổi tắt không?" Thật ra thì tôi cũng muốn làm rõ chuyện này, mới đầu tôi cho rằng tôi lén nhìn Quan Công một cái nên Quan Công muốn chém tôi, nhưng mà ông ấy cũng không hỏi tôi nhìn lén cái gì, tôi cũng đâu có nói là nhìn lén ông ấy đâu, sau đó tôi mới biết trong mắt của Quan Nhị Gia, tôi gần như không phải là một người của dương gian?
"Nhị Gia không có nhìn nhầm, nhìn không ra nha, lai lịch cũng không nhỏ, Trương Thiên Sư tự tay viết ân xá, chậc chậc." Bàn Tử nhìn tôi, giống như nhìn một con quái vật.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận