Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 569: Quan Tài Đá (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Có lẽ là các Lạt Ma đã thiết kế nơi này thành cấm địa, cần phải biết năm đó chưa chắc toàn bộ những người đi thám hiểm đều đến được đây, trong cả hành trình đã chết rất nhiều người, thậm chí có khả năng đó là nhóm người cuối cùng đến được đây. Những người cuối cùng tới được nơi này trừ các lạt ma ra còn có những người chăn nuôi gia súc du mục trẻ tuổi. Các lạt ma không cho phép những người chăn nuôi được vào trong này, mà các lạt ma lại không tham tài, không tò mò, cũng có khả năng này chứ." Tôi nhìn Bàn tử nói.
"Được rồi được rồi, Bàn gia tôi coi như đã hiểu. Cậu vẫn giữ ý chí sắt đá rằng phải bảo vệ người phụ nữ của câu, cậu nói cái gì thì là cái đó." Bàn tử nói.
"Anh không phục sao? Đàn ông bảo vệ người phụ nữ của mình là sai sao?" Liễu Thanh Tư choàng vai bá cổ tôi nói.
"Được rồi, hiện tại về cơ bản là đã rõ. Thực ra thời cổ đại cũng giống thời nay, dựa vào tài nguyên để xây thành lập nước không phải là không có, ví dụ như Ả rập Saudi, chỉ dựa vào dầu mỏ mà trở nên vô cùng giàu có hay sao? Cho nên đã có một quốc gia thành lập ở nơi đây dựa trên mỏ vàng mà họ đào được. Trải qua hàng ngàn năm thay đổi, có lẽ trước đây nơi này không được bao phủ bởi núi tuyết, cho tới khi quốc gia này đào được những yêu ma ăn thịt người từ trong các mỏ vàng. Sau này đất nước này đã cầu cứu hoàng đế Đường Huyền Tông của đại Đường, Đường Huyền Tông liền phái đại sư phong thủy số một thời bấy giờ cũng chính là Dương Quân Tùng đi xử lý chuyện này. Chỉ có điều về sau Dương Quân Tùng có lẽ cũng không giải quyết được việc này dẫn tới quốc gia này bị diệt vong." Trần Đông Phương nói.
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng trước mắt dựa vào những bằng chứng mà chúng tôi có thì sự suy đoán này của Trần Đông Phương hoàn toàn có cơ sở, trên thực tế rất trùng khớp với bằng chứng tìm được.
Sắc mặt tiểu Thất hơi tái lại hỏi: "Vậy có nghĩa là tất cả mọi người trong thành phố này đều bị lũ yêu quái trong hang động đó ăn thịt đúng không?"
"Dựa theo thánh chỉ đó thì đúng là như vậy." Trần Đông Phương nói. Nói xong ông ta nhìn vào chiếc quan tài đá đặt trên đại điện. Chúng tôi cũng nhìn theo hướng đó.
Nếu thực sự như lời Trần Đông Phương nói thì người bên trong quan tài lẽ nào là Dương Quân Tùng?
"Không thể nào là Dương Quân Tùng, Dương Quân Tùng sao có thể nghĩ tới việc đem theo vàng trong lúc tháo chạy thoát thân chứ? Mọi người không biết địa vị lúc đó của ông ta ở đại Đường to như thế nào đâu. Nếu thứ ông ta muốn là tiền tài thì ông ta đã có thể rất giàu có rồi." Bàn tử nói.
"Mọi người có thể nghĩ thế này, Dương Quân Tùng lúc tới không chỉ tới một mình, không chừng còn mang theo một vài tùy tùng. Ông ta không thích vàng, nhưng tùy tùng của ông ta thích, cho nên vào giây phút hiểm nguy là tùy tùng của ông ta muốn đem theo vàng và thánh chỉ đi, kết quả phát hiện ra không kịp nữa liền vứt cái hòm ở đây rồi tháo chạy?" Trần Đông Phương nói.
Không thể không nói lời của Trần Đông Phương rất hợp tình hợp lý, cảm giác đã đến rất gần với chân tướng rồi.
"Thôi bỏ đi, không đoán nữa, cứ mở ra thì biết." Bàn tử không đợi nổi nữa gấp gáp muốn đi tới mở quan tài đá ra nhưng anh ta mới bước được hai bước thì quay đầu nhìn anh trai tôi một cái nói: "Tôn Trọng Mưu, anh có lại định chìa dao vào cổ tôi nữa không đấy?"
Anh trai đi qua đó, nhìn Bàn tử bằng một ánh mắt đầy ẩn ý nói: "Rốt cuộc anh đang dấu diếm cái gì? Tại sao lúc nói vấn đề Dương Quân Tùng anh lại cố ý đổ vạ lên Liễu Thanh Tư? Anh biết rõ Diệp tử sẽ bênh vực cô ấy nên cố ý nói vậy phải không?"
Sau khi nghe anh trai tôi nói phút chốc mặt mày Bàn tử đỏ cả lên: "Tôi nói này Tôn Trọng Mưu, lời này của anh là ý gì? Anh cũng muốn bảo vệ em dâu anh? Nếu thực sự là như vậy thì sau này tôi không nói gì nữa được chưa?"

Bình Luận

0 Thảo luận