Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Chuyện gì vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi Bàn tử
"Chiếc giày đó quá dị thường, mẹ nó Bàn gia tôi nên sớm thả nó vào chảo dầu sôi mới phải!" Bàn tử nói.
Lúc này quan tài tiếp tục rung lắc dữ dội, dựa vào thân thủ của anh trai mà cũng không thể đè vững được cái quan tài, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có thể hất bay anh ấy ra. Tôi nói với Bàn tử: "Bàn tử tôi không sao, mau đi giúp anh ấy, vấn đề này anh là chuyên ra rồi!"
"Không sao, anh giữ được." Anh trai đứng trên quan tài nói chắc như đinh đóng cột. Vừa nói xong thì cả người anh ấy đột nhiên bay lên không trung, tôi còn tưởng là do cái quan tài hất anh ấy lên dọa tôi sợ chết khiếp. Lúc anh ấy bay lên cái quan tài cũng lập tức nảy lên theo, anh trai xoay người lộn một vòng trong không trung rồi đáp xuống theo tư thế chồng cây chuối dùng hai ngón tay ấn quan tài chặt xuống.
Lần này anh ấy đã trấn áp được cái quan tài, cho dù thứ bên trong quan tài có vùng vẫy đập mạnh thế nào quan tài cũng không nhúc nhích.
" m dương đảo hàng trấn thi pháp, xem ra dòng dõi thủy quỷ vẫn rất lợi hại." Bàn tử nói. Tuy rằng tôi nghe không hiểu nhưng đoán chắc có liên quan đến anh trai.
"Diệp tử hai người mau đi tìm dây thừng buộc quan tài lại, quan tài sắp chịu không nổi rồi." Anh trai vừa nãy còn không cần Bàn tử giúp, giờ anh ấy đã ở trong tư thế bất động không thể làm gì khác đành phải nói với chúng tôi.
Tôi và Bàn tử vội xông đi tìm, trong phòng chứa đồ tìm được dây thừng. Lúc vào trong phòng tôi thấy Hàn Tuyết và mẹ tôi hai người đang ôm chặt lấy nhau, có lẽ do động tĩnh bên ngoài quá lớn đã đánh thức hai người bọn họ, lại nhìn thấy cảnh này nên bị dọa chết khiếp rồi. Tôi cũng không có thời gian để giải thích với bọn họ, lập tức cùng Bàn tử trói nghiến cái quan tài lại. Xong xuôi hết mọi thứ toàn thân tôi đã đầy mồ hôi, mà thứ bên trong quan tài vẫn vùng vẫy nửa tiếng nữa mới chịu dừng hẳn lại.
Anh trai từ trên quan tài nhảy xuống, tôi chạy qua đưa anh ấy khăn mặt để lau người, trên trán anh ấy lúc này cũng đã đầy mồ hôi. Đợi cho mọi chuyện ổn rồi thì tôi đã không còn cảm thấy buồn ngủ một chút nào, mấy người chúng tôi đều vây quanh quan tài, lúc này đến Bàn tử cũng không nói lời nào.
"Có chuyện gì vậy, ông nội đâu có ở trong quan tài đâu?" Hàn Tuyết nhỏ giọng hỏi.
"Không biết, có lẽ là do chiếc giày đó đang tác quái, Bàn gia nói chiếc giày đó mang âm khí rất nặng, là giày mà người chết đã đi." Vốn dĩ tôi không muốn nói cho Hàn Tuyết. nhưng giờ mà còn không nói có lẽ cô ấy sẽ bị chính trí tưởng tượng của mình dọa sợ.
Hàn Tuyết nghe tôi nói xong thì mặt mũi trở nên trắng bệch. Tôi nắm tay cô ấy nói: "Không sao đâu, có anh trai và Bàn tử ở đây, mọi chuyện không phải đã được giải quyết rồi sao?"
"Đúng thế, nha đầu và cô cứ yên tâm, có Bàn gia tôi ở đây. Mọi người đi ngủ đi, sáng mai còn phải tiếp khách đến nữa." Bàn tử nói.
Mẹ tôi đứng dậy trở về phòng. Tôi thấy Hàn Tuyết một mình vẫn rất lo lắng sợ hãi liền cùng cô ấy đi vào phòng. Vừa mới vào phòng Hàn Tuyết đã quay người trực tiếp ôm chầm lấy tôi thật chặt, cả người cô ấy đều run lên. Không bao lâu sau tôi cảm thấy vùng trước ngực mình ấm nóng mới biết cô ấy đang khóc, khiến tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tôi có rất ít thời gian ở bên cạnh cô ấy, thậm chí rất nhiều ngày khi tôi trở về tới nhà thì cô ấy đã ngủ rồi. Mặc dù có rất nhiều chuyện tôi không nói cho Hàn Tuyết, cô ấy cũng không hỏi nhiều, nhưng tôi biết với sự thông minh tinh tế của mình cô ấy có thể đoán ra được. Vốn dĩ một người nghèo không nhà không xe như tôi, để cô ấy theo mình chịu khổ cũng đã quá đáng rồi, giờ còn khiến cô ấy phải lo lắng khi gặp phải những chuyện mà nhiều người không dám nghĩ tới, điều này càng khiến tôi cảm thấy tự trách. Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: "Tuyết Nhi, anh xin lỗi."
Cô ấy trực tiếp bịt miệng tôi lại, rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn ấm áp khiến đầu óc tôi lập tức trống rỗng, nhưng cũng rất hưởng thụ cái cảm giác này. Một lúc sau, Hàn Tuyết dựa vào ngực tôi nói: "Diệp Tử, anh đi cùng em đi, tới nhà em, rời xa nơi này."
"Ở rể sao?" Tôi cười hỏi.
Cô ấy đổi sắc mặt véo nhẹ tôi một cái, nhưng tôi không hề cảm thấy đau chút nào. Cô ấy nói: "Ở rể cái đầu anh, em chỉ muốn anh rời khỏi nơi này, anh có biết mỗi ngày trôi qua em đều lo cho anh thế nào không hả? Dù biết có anh trai và Bàn tử nhưng em vẫn rất lo. Em không muốn can thiệp vào chuyện của anh, nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy. Em cũng đã nói chuyện của chúng ta cho mẹ em biết, mẹ em muốn gặp anh."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận