Ngọn lửa vẫn đang bùng lên, sức nóng trong không khí dần dần tăng cao, tôi với Bàn Tử đều đổ mồ hôi ướt sũng cả người, may là vị trí của chúng tôi dần dần cách xa nơi trung tâm của ngọn lửa, cho nên hai chúng tôi cũng coi như là có cơ hội được nghỉ ngơi một chút, Bàn Tử liên tục than thở lần này chúng tôi thê thảm như vậy là vì tôi đã vứt hết bùa của anh ấy, trách tôi đến mức phiền muốn c.h.ế.t luôn, nhưng không thể không nói, lần này chúng tôi đúng thật là vô cùng nhếch nhác, từ sau khi chúng tôi đến Tế Nam đến giờ hầu như chưa từng có một ngày nào được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều là sóng này chưa lặn thì sóng sau đã đến.
Ngay vào lúc chúng tôi đang còn nghỉ ngơi hồi sức, đột nhiên, tôi nghe thấy ở chỗ cách chúng tôi không xa, giống như có một đội người ngựa đang đi tới vậy, tiếng bước chân rất đều nhau, cũng rất đông, Bàn Tử vội vàng kéo tôi trốn đi rồi nói với tôi: "Nơi này không phải là nơi đóng binh đồn trú của bộ đội gì đó chứ? Hay là đến dập lửa?"
"Cái nơi khỉ ho cò gáy thế này, sao có thể có bộ đội được? Nếu như có bộ đội, thế thì nhiều tiếng súng nổ như vậy họ sớm đã xuất hiện bắn c.h.ế.t chúng ta vô điều kiện rồi chứ." Tôi nói.
"Cậu nghe tiếng bước chân của họ xem, không giống sao?" Bàn Tử nói.
Bàn Tử vừa mới nói xong, anh ta liền nhấn đầu tôi cắm mặt xuống dưới, bởi vì trước mặt chúng tôi, đã xuất hiện một đoàn bóng người, sau khi nhìn thấy đám bóng người này, tôi gần như há hốc mồm không biết phải nói sao, bởi vì ở trước mặt chúng tôi, là một đoàn bóng đen, coi bộ tổng cộng cũng phải đến hơn trăm người, mấy người này trông có vẻ như không có gì khác biệt với cái bóng đen xuất hiện ban nãy, bọn chúng xếp thành hàng ngay ngắn trông hệt như binh sĩ thật, đang chạy về nơi mà ngọn lửa bốc cháy hung hãn nhất.
Đám bóng đen này gần như là trong suốt, rất giống âm hồn, tôi với Bàn Tử đều tập trung hết tinh thần chăm chú nhìn theo mà không nói tiếng nào, sau khi đoàn quân này chạy ngang qua, Bàn Tử đầu óc mơ hồ nói: "Đây là cái thứ gì vậy? m binh mượn đường à? Nhưng mà cũng đâu có giống đâu a! m binh thì đâu có dáng vẻ như vậy đâu!"
"Mấy người này không phải là âm binh, mà là người, người của Quỷ Thợ May, anh trai tôi ban nãy có nói rồi, lần này Quỷ Thợ May muốn tung một mẻ lưới bắt hết tất cả mọi người." Tôi nói.
Tôi không thể nào kiềm chế được sự kích động trong lòng, bởi vì một bóng đen mà đã lợi hại như vậy rồi, mà hơn một trăm bóng đen này xuất hiện cùng lúc, nếu thật sự là để g.i.ế.t người của lão Lưu và Lý lão thái, thế thì đối với họ chắc chắn là một thảm họa.
"Chúng ta có cần đi theo qua đó xem thử không?" Lúc này, Bàn Tử lại đưa ra một ý vô cùng to gan.
"Vậy nguy hiểm lắm chứ hả?" Tôi có hơi dao động, nhưng mà cũng có chút sợ hãi.
"Tôn Trọng Mưu chẳng phải đã nói rồi sao, người của Quỷ Thợ May sẽ không động đến cậu, sợ cái gì chứ? Đi thôi!" Bàn Tử đứng dậy rồi nói.
Ngay vào lúc hai chúng tôi đứng dậy muốn đi qua đó, đột nhiên tôi nhìn thấy có một bóng đen quật ngã Bàn Tử, tôi đang muốn hét lên, kết quả trên cổ lạnh toát, một con dao đang kề sát vào cổ của tôi.
"Người anh em, đừng động thủ, có gì từ từ nói." Bàn Tử giơ tay lên rồi nói.
"Chú Đông Phương!" Lúc này tôi đã nhìn thấy được người đang chế ngự Bàn Tử, không phải Trần Đông Phương thì còn ai vào đây nữa? Lúc này con dao găm ở trên cổ tôi cũng được lấy ra, tôi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người đang vẻ mặt tươi cười đứng sau lưng tôi, không phải Lý Thanh thì là ai?
Tôi trực tiếp đấm Lý Thanh một cái, bây giờ được gặp lại hai người bọn họ, tôi vẫn khá là kích động, tôi cười rồi nói rằng: "Anh nghiện cái việc dùng dao cứa vào cổ tôi lắm hả? Mà sao hai người lại quay lại đây?"
"Đi thôi, vừa đi vừa nói, đi theo chúng, đám người này muốn cướp lấy thứ ở bên trong đó!" Trần Đông Phương nói.
Nếu như Trần Đông Phương đã nói như vậy rồi, hơn nữa chúng tôi còn có hai quân chủ lực này gia nhập vào đội, cho nên liền đi theo, lúc chúng tôi đang bám theo, Trần Đông Phương nói với chúng tôi, thật ra sau khi chú ấy lên thuyền thì phát hiện ra tôi không còn ở đó nữa, còn Lý Thanh với Bàn Tử thì mãi cũng không thấy lên, nên chú ấy biết ngay mình đã bị tên thanh niên kia và Tôn Liên Thành tính kế rồi, nhưng chú ấy giả vờ tỉnh bơ mặt không biến sắc, sau khi xuống thuyền, trên dọc đường đi chú ấy đều để lại kí hiệu cho Lý Thanh.
Cuối cùng, Quỷ Thợ May và Tôn Liên Thành dẫn chú ấy đi vào một cái thôn, cái thôn này ở ngay phía trước cách đây không xa, mà ở trong cái thôn này, người sống ở đây đều là những bóng đen như ở trước mặt, hình như Quỷ Thợ May là thủ lĩnh của bọn chúng, nếu như Trần Đông Phương đã đi theo đến đó, thì chắc chắn phải tìm ra bí mật của chúng rồi, nhưng chú ấy vừa mới ra tay, thì đã bị Quỷ Thợ May và Tôn Liên Thành phát hiện. Bọn chúng trói Trần Đông Phương lại rồi nhốt vào bên trong một căn phòng, mấy tiếng sau lúc ngọn lửa bùng lên, Lý Thanh lần theo ký hiệu Trần Đông Phương để lại mà tìm được chú ấy, nhân lúc hỗn loạn mà cứu chú ấy ra, vừa hay gặp được mấy bóng đen này đang còn tập hợp để đi ra ngoài, thế là bám theo từ xa, không ngờ trên đường còn bắt gặp chúng tôi.
"Đúng thật là có kiểu người trong suốt như vậy sao?" Tôi hỏi.
"Bọn họ đều là người, nhưng trong thôn bọn họ có một cái giếng cổ, uống nước ở bên trong cái giếng đó vào, thì sẽ biến thành bộ dạng thế này." Lý Thanh nói.
"Nước giếng hả?" Bàn Tử nói.
"Đó không phải là cái giếng bình thường, nếu như nói Hoàng Hà là một con rồng, thì cái giếng đó chính là mắt rồng, cái giếng đó, chính là lối vào thế giới ở dưới lòng đất tại nơi này, cũng là nơi chôn cất thi thể của các đời môn chủ Quỷ Đạo. Ở đây, đã đến gần với bí mật của Quỷ Đạo rồi." Trần Đông Phương nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận