Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 376: Cấp Cứu (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nghe câu này tôi kích động đến mức nước mắt muốn trào ra. Tôi thò đầu xuống nhìn, phía dưới có người đang túm lấy dây thừng leo lên, trên lưng anh ta còn cõng thêm một người, nhìn vóc dáng không phải là Bàn tử thì còn ai vào đây nữa? Tôi nhanh chóng kéo hai người bọn họ lên, thể trọng của hai người này khiến tôi phải dùng hết sức bình sinh để kéo. Kéo họ lên tới thuyền xong cả hai vai tôi mỏi nhừ đau nhức. Lý Thanh để Bàn tử xuống thuyền rồi xoay người nằm bẹp xuống dường như đã cạn kiệt sức lực.
"Cậu đừng nói gì vội, mau cứu Bàn tử trước, xem xem liệu còn cứu được không." Lý Thanh nói.
Nghe anh ta nói vậy trong phút chốc tôi lập tức thoát ra khỏi cảm giác vui mừng. Hiện giờ đã cách thời gian Bàn tử rơi xuống nước được hai tiếng, nếu như vừa rồi Lý Thanh mới cứu được Bàn tử từ dưới nước lên vậy thì chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi. Tôi lập tức bò tới gần Bàn tử dùng đèn pin soi phát hiện mặt mũi anh ta trắng bệch, có máu đen chảy ra từ lỗ mũi, miệng và tai Bàn tử. Tôi giơ tay lên trước mũi Bàn tử phút chốc đầu óc tôi trở nên trống rỗng, Bàn tử đã không còn hơi thở.
"Ấn lồng ngực làm hô hấp nhân tạo trước đi sau đó dốc ngược anh ta lên để nước thoát ra khỏi khí quản." Lý Thanh vô cùng mệt mỏi nói.
Tôi nhanh chóng dựa làm theo trình tự cấp cứu người đuối nước mà tôi đã biết dùng tay ấn lên ngực Bàn tử. Mỗi lần ấn xuống miệng Bàn tử lại trào ra một chút nước. Tôi dùng lực ấn mấy lần rồi bất chấp cái đầu to tai to của anh ta mà tiến hành hô hấp nhân tạo. Sau một lúc cố gắng Bàn tử vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại khiến tôi càng thêm hoảng loạn. Tôi túm lấy chân anh ta vác lên vai dốc ngược anh ta lên để đầu hướng xuống rồi lắc mạnh, nước cùng máu trào ra không ít nhưng vẫn không có tác dụng.
"Có lẽ không cứu được rồi." Lý Thanh nhắm mắt lại nói.
"Không thể nào, người như Bàn tử sao có thể dễ dàng chết như thế? Bàn tử anh tỉnh dậy ngay cho tôi. Không phải anh sẽ chết trong tay ông đây hay sao? Không phải anh muốn đợi tôi thức tỉnh sẽ đánh một trận thừa sống thiếu chết với tôi để giành vị trí đứng đầu thiên hạ hay sao? Con mẹ nó sao anh có thể cứ như vậy mà chết?" Tôi sắp khóc đến nơi rồi, rung lắc vẫn không có tác dụng, tôi khiêng anh ra lên rồi bắt đầu chạy vòng quanh thuyền mấy vòng. Hiện giờ trong đầu tôi không thể nghĩ được bất kỳ chuyện gì khác, kể cả có mệt chết đi chăng nữa cũng phải khiến Bàn tử tỉnh dậy.
Tôi cứ chạy vòng vòng mười mấy phút, lúc chạy tới chỗ Lý Thanh thì anh ta giơ tay ra tóm lấy chân tôi nói: "Diệp tử, đừng chạy nữa, Bàn tử c.h.ế.t rồi. Kể cả không chết thì cậu cứ thế này cũng sẽ khiến anh ta chóng mặt mà c.h.ế.t, cậu cũng sẽ mệt c.h.ế.t."
"Anh nói xem Bàn tử sao có thể cứ như vậy mà c.h.ế.t chứ?" tôi nhìn Lý Thanh, nước mắt không kìm được nữa mà tuôn ra như mưa. Tôi nghĩ về lần đầu tiên Bàn tử tới Phục Địa Câu, rồi khoảng thời gian từ từ tiếp xúc với anh ta, sự lỗ mãng, bá đạo, tâm tư cẩn thận, những phân tích, thậm chí từng câu nói của anh ta đang không ngừng hiện lên trong đầu tôi, điều này càng làm tôi không có cách nào chấp nhận được việc cái người tự gọi mình là Bàn gia này đã không còn nữa.
Tôi đặt Bàn tử xuống giơ tay ra nói với Lý Thanh: "Dao của anh đâu?"
Lý Thanh biết tôi định làm gì, lắc đầu nói với tôi: "Đừng phí sức nữa, tôi nghe lão Trần nói rồi, sau khi cậu thắp đèn hồn lên thì máu vàng của cậu có thể trừ tà nhưng không thể cải tử hoàn sinh."
"Tôi phải thử, thể chất của tôi đặc biệt, nhỡ đâu có tác dụng? Thử cũng không chắc đã có tác dụng, nhưng nếu không thử thì chẳng có chút hy vọng nào hết." Tôi nói.
Hiện giờ đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được. Lý Thanh đưa cho tôi con dao ngắn, lưỡi dao vô cùng sắc bén. Tôi không chút do dự cứa vào lòng bàn tay mình, máu ngay lập tức phun ra. Lúc tôi chưa thắp đèn hồn thì máu của tôi vẫn là màu đỏ như bình thường chứ không phải màu vàng, nhưng tôi nghĩ chỉ cần là máu của tôi thì đều có tác dụng.
Tôi giơ tay ra mở miệng Bàn tử để máu của mình chảy trực tiếp vào trong miệng anh ta cho đến khi vết thương không ứa máu nữa, tôi đổi tay định tiếp tục rạch thì Lý Thanh cướp lại con dao từ trong tay tôi nói: "Nếu có tác dụng thì một giọt cũng đủ rồi, nếu đã không có tác dụng thì cho dù cậu rút hết máu trong cơ thể cho anh ta cũng vô dụng."
Tôi cũng biết điều này, thực ra hiện giờ mồm miệng Bàn tử toàn là máu của tôi thậm chí trên mặt anh ta cũng vương vãi máu điều này vô tình lại khiến bộ dạng của Bàn tử trông càng thảm. Tôi nhìn Lý Thanh nói: "Chỉ cần anh ta sống lại, có làm thế nào cũng được."
Lý Thanh cởi bộ đồ bơi ếch ra lộ ra một thân cơ bắp cực kỳ rắn chắc. Anh ta rất gầy nhưng điều này lại khiến cơ bắp nổi lên càng rõ ràng. Anh ta nói với tôi: "Cậu đi bịt mũi anh ta lại, chúng ta thử lần cuối."

Bình Luận

0 Thảo luận