Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Chỉ là một chiếc giày mang quỷ khí mà Bàn gia anh cũng không trấn áp được ư?" Tôi có chút không tin được mà nhìn Bàn tử.
Bàn tử gật đầu nói: "Thì là vậy đấy, âm khí nặng như vậy, cũng bởi vì ông nội cậu không phải người bình thường, nếu người bình thường để chiếc giày này trong phòng khoảng thời gian lâu như vậy thì không chết cũng sẽ thần kinh!"
Tôi nhìn anh trai, lại nhìn sang Bàn tử hỏi: "Vậy theo Bàn gia để chiếc giày này vào quan tài ông nội tôi có hợp lý không?"
"Nếu trong quan tài là thi thể của ông nội cậu thì đương nhiên không hợp lý. m khí cực nặng từ chiếc giày này là vật dẫn sẽ khiến ông nội cậu cũng biến thành cương thi, nhưng bên trong lại chỉ có quần áo vật dụng, vậy thì không ảnh hưởng gì đâu. Nếu bình thường Bàn gia tôi nhìn thấy chiếc giày như này nhất định sẽ châm một mồi lửa đốt đi, hoặc không được thì cho vào nồi chiên bằng dầu. Có lẽ nó là vật mà ông cậu rất yêu thích, đem đi bồi táng cũng không phải không được. Bàn gia tôi chỉ hiếu kỳ khẩu vị ông nội cậu nặng thật đấy, lấy cái gì khác làm vật định tình không chịu, cứ phải là một chiếc giày của người chết." Bàn tử gãi đầu nói.
"Chuyện của ông nội tôi người khác có thể nhìn thấu sao? Người kỳ lạ luôn có cách cư xử kỳ lạ." Tôi cười khổ nói.
Anh trai từ đầu chí cuối không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc giày đặt trên giường dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Thấy thế tôi hỏi: "Anh à, anh nhìn ra cái gì rồi à?"
Anh trai lắc đầu đáp: "Không có, anh chỉ đang nghĩ chiếc giày còn lại đang ở đâu."
Bàn tử cũng đã nói không vấn đề gì, vậy chúng tôi bắt đầu sắp xếp hậu sự của ông nội. Chúng tôi đi tìm đặt mua một cái quan tài mang về nhà đặt giữa phòng khách, bỏ mấy bộ quần áo bình thường ông hay mặc cho vào trong quan tài, lập một linh đường. Mặc dù mọi người có lẽ đều biết bên trong chỉ có quần áo, chúng tôi vẫn tiến hành như một tang sự bình thường. Hàng xóm láng giềng trong thôn đến đốt giấy cúng bái chúng tôi cũng không từ chối. Tôi và anh trai quỳ trước quan tài của ông ở linh đường thủ linh.
Tuy rằng gia đình chúng tôi là nhà khác họ duy nhất trong thôn, nhưng bởi thường ngày mối quan hệ của tôi và người trong thôn không tệ, lại thêm danh tiếng lẫy lừng của anh trai nên gần như cả nửa thôn đều đến lễ bái. Tới buổi chiều, Trần Thạch Đầu vậy mà đem theo Trần Đại Khuê cùng đến nhà tôi.
Vừa nhìn thấy Trần Thạch Đầu tôi đã thấy nóng mặt. Giết người phải đền mạng, tôi còn chưa đi tố cáo ông ta vụ giết ông Ba đã là tốt lắm rồi, vụ hiến tế cho Hà thần cũng thất bại thảm hại, nếu là tôi chắc không còn mặt mũi mà ở lại cái thôn này, vậy mà ông ta lại tỏ ra như không hề có chuyện gì vậy, giờ lại còn dám tới thắp hương cho ông nội tôi.
"Đứng lại, gia đình chúng tôi không hoan nghênh ông, các người về đi, ông nội tôi cũng không thích mấy người tới cúng bái." Tôi nói.
Trần Thạch Đầu tỏ ra khó xử, Trần Đại Khuê trừng mắt nhìn tôi, nhưng hắn cũng không dám tỏ ra vô lại ức hiếp như đối với những người khác. Trần Thạch Đầu nói: "Chúng tôi chỉ tới cúi đầu cúng ông cụ Diệp, không làm gì khác, thắp nén nhang xong chú sẽ đi."
Tôi còn định nói nữa nhưng anh trai đã vỗ nhẹ lên vai tôi nói: "Để ông nội an nghỉ là quan trọng nhất, người đến đều là khách."
Anh trai đã nói vậy tôi cũng không tiện nói thêm điều gì. Trần Thạch Đầu cũng khá thành thật, đắt Trần Đại Khuê tới dập đầu với ông nội ba cái, thắp nến hương rồi đứng dậy. Trước khi rời đi ông ta quay đầu lại nhìn tôi nói: "Mọi người phải cẩn thận, bọn chúng không dễ dàng gì bỏ qua đâu."
"Hoàng bì tử là thứ thù dai, bọn chúng không dễ dàng cho qua, ông chẳng lẽ không như thế?" Tôi vừa nghe đã cảm thấy tức giận, ông ta cùng đám Đường Nhân Kiệt, lão Lưu chẳng phải cũng là cá mè một lứa sao?
Trần Thạch Đầu thở dài nói: "Là chú đã sai."
Nói xong ông ta dẫn Trần Đại Khuê đi. Bàn tử cũng xem như vãn bối của ông nội nên cũng ở trước quan tài thủ linh, chỉ là anh ta không quỳ mà ngồi một chỗ. Sau khi Trần Thạch Đầu rời đi anh ta cười nói: "Hốc mắt Trần Thạch Đầu thâm đen, trên trán con trai hắn cũng có một đường đen, theo Bàn gia tôi đoán, có lẽ là cô Ngốc đó đang tìm cha con hắn tính sổ. Đừng quên trong nhà Trần Thạch Đầu vẫn còn đứa trẻ moi từ bụng cô Ngốc ra."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận