Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 696: Đại Chiến (3)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Vào khoảnh khắc đó, tôi không cảm thấy đau đớn.
Từng gương mặt một, từng khung cảnh, lóe lên trước mắt tôi, tôi ngã quỵ xuống đất, tôi cảm giác tính mạng của mình đang mất đi. Tôi nhớ đến năm tôi ba tuổi, Trần Thạch Đầu ôm tôi đến trước mộ của cô Ngốc, đào thi thể của cô Ngốc lên, tôi nhớ đến chú Trụ Tử ngồi xổm trước cổng trường học, vừa hút thuốc vừa đợi tôi đến để đưa tiền sinh hoạt, tôi nhớ đến mẹ tôi sẽ ở cửa thôn mong ngóng bóng dáng tôi, tôi nhớ đến lần đầu tiên anh trai tôi quay trở lại Phục Địa Câu, tôi nhớ đến ông nội tôi đang hút thuốc lào, cha tôi đang mặt quân trang, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp mặt, và cả Hàn Tuyết đang lên lớp ở giảng đường.
Từng người từng người một lưu lại dấu ấn trong sinh mệnh của tôi, từng khung cảnh một đều lướt qua trước mắt tôi, tôi muốn bắt lấy, nhưng lại phát hiện mình đã không thể nào giữ được họ.
Tôi biết tôi sắp chết rồi, linh hồn của tôi đang nứt toạc ra từ trong cơ thể của tôi, tôi cảm thấy tên cầm đầu đá qua đầu tôi đá qua lưng tôi, tôi tự hỏi bản thân mình tôi có hối hận không? Tôi có hối hận khi chết ở đây không?
Trong đầu tôi có một câu trả lời rất rõ ràng, đó chính là tôi không hối hận.
Đã chiến đấu rồi, còn có gì có thể hối hận được nữa chứ?
Linh hồn của tôi đã rời khỏi cơ thể của tôi, tôi đã không thể nào tham gia trận chiến được, tôi nhìn thấy ở trên trời xuất hiện một cỗ quan tài bằng vàng, cỗ quan tài vàng đó vô cùng xa hoa lộng lẫy, lúc Xi Vưu nhìn thấy cỗ quan tài vàng đó thì đạp đất bay lên, ông ấy không hề do dự một chút nào, thanh trường kiếm trong tay, một kiếm chém lên cỗ quan tài vàng đó.
Từ trong cỗ quan tài vàng đó có một bàn tay thò ra, sau đó có một người mặc áo giáp vàng ở trong một mớ hỗn độn nhảy ra ngoài, người đó cười lạnh lùng với Xi Vưu rồi nói: "Thiên tôn đã chết, hà cớ gì ngươi lại chiến đấu vì hắn? Nếu như ngươi cùng ta quay về, dựa vào năng lực của ngươi, ta bảo đảm cho ngươi vinh hoa bất tận, tại sao phải liều chết mà chiến đấu? Vì bọn chúng sao? Trong mắt chúng ta, đám người này chẳng qua chỉ là kiến cỏ mà thôi!"
"Ta lại hỏi ngươi một câu, thiên tôn có phải là do ngươi giết hay không?" Xi Vưu nói.
"Phải, thế giới của chúng ta, vốn dĩ chính là kẻ mạnh làm vua, thiên tôn đã già, làm sao mà thuyết phục lòng chúng được?" Tần Thủy Hoàng nói.
Xi Vưu giãy ra khỏi tay hắn, trường kiếm lại một lần nữa thuận thế mà chém xuống.
Trận chiến giữa hai người họ, mới là trận chiến thật sự của những kẻ mạnh ở tiên giới, hai người giao đấu, từng ngọn núi đổ sụp xuống, từng đám mây tan tác.
Dường như không nhìn ra được họ đánh nhau như thế nào, nhưng mà hai người họ giống như muốn khiến cho cả bầu trời này sụp đổ.
"Ta khuyên ngươi một lần cuối cùng, đừng chấp mê bất ngộ nữa, chưa kể là ngươi chắc chắn không giết được ta, cho dù là ngươi có thể làm được, tướng lĩnh của đại quân tiên giới giết đến đây, ngươi cũng không bảo vệ được hắn! Tất cả mọi người bao gồm cả ngươi trong đó, chắc chắn đều sẽ chết!" Tần Thủy Hoàng nói.
Những gì nghênh đón hắn, vẫn là đao của Xi Vưu.
Cuộc chiến trên trời vẫn còn đang tiếp tục, ở dưới đất, tôi nhìn thấy anh trai tôi cõng thi thể của tôi vẫn còn đang chiến đấu, Hiên Viên Công Cẩn đã một kiếm chém kị sĩ không đầu cưỡi trên chiến mã ra làm hai, nhưng bản thân ông ấy cũng dính máu khắp người.
Lúc cơ thể của Hà An Hạ bị đâm xuyên qua, Bàn Tử lập tức phát điên, anh ấy dùng chân đạp lên mặt đất mà bay lên, cả người ngồi giữa không trung, từng đóa hoa sen vàng mới nở vào giữa đêm hôm đó ở sau núi của Đạo Ngọc Hoàng bay đến, bay đến bên cạnh Bàn Tử, hoa sen nở rộ, từng đóa hoa sen rải xuống trên mặt đất.
Bàn Tử lúc này, cả người tử khí đông lai (khói tím báo hiệu điềm lành.)
Những hoa sen đó lại một lần nữa nở rộ trên mặt đất, trên mặt đất, một biển sen vàng được tạo nên, sen vàng đó bốc cháy, biển lửa sen vàng này, Bàn Tử đã từng thể hiện trong núi tuyết lúc đối phó với mấy Lạt Ma xác sống kia, nhưng mà uy lực lần này đương nhiên không thể sánh được với lần trước.
Biển lửa sen vàng đó nuốt chửng vô số binh dũng, lúc ngọn lửa sen vàng đó tắt đi, Bàn Tử phun ra một ngụm máu rồi rơi xuống đất, mặt mày nhăn nhó, nhưng anh ấy vẫn ôm khư khư cơ thể của tiểu Thất trong lòng, mặc cho đám binh dũng ùn ùn kéo đến, vũ khí đâm lên người anh ấy, anh ấy cũng không muốn để cho Tiểu Thất chịu bất kì tổn thương nào.
Hai con cự long đã kiệt sức, nằm thở thoi thóp trên đất.
Anh trai tôi bị mất trăm binh dũng bủa vây tấn công, dần dần không địch nổi, cuối cùng anh ấy quỳ trên đất, anh ấy dùng đao cắm xuống đất, muốn gượng đứng dậy, vùng vẫy một chút, nhưng không thể nào cử động được.
Hiên Viên Công Cẩn cuối cùng dùng Hiên Viên kiếm chém cơ thể của cái người không đầu kia ra, nhưng vũ khí của tướng lĩnh không đầu, cũng đâm xuyên qua ngực của Hiên Viên Công Cẩn.
Tất cả mọi người, đều đã nằm xuống.
Tất cả những người thân, bạn bè, gia đình của tôi đều đã nằm xuống.
Vào khoảnh khắc đó, trong đầu tôi đột nhiên trở thành một mảng trống rỗng.
Trong đầu tôi, chỉ còn lại nỗi hận!
Tôi không cam tâm bản thân mình lại chết như vậy!
Tôi không cam tâm tất cả mọi người vì tôi mà chết như vậy!
Vào khoảnh khắc đó, tôi phát ra một tiếng thét, một tia lửa từ trong đỉnh đầu tôi nổ ra, một tia lửa này đã đả thông tay chân gân cốt của tôi, chạy khắp các huyệt lớn trong cơ thể tôi, tia lửa này đã đun sôi dòng máu trong khắp cơ thể tôi, khiến toàn thân tôi sôi sục!
Vào lúc này, linh hồn tôi xộc vào thân thế của tôi, lại một lần nữa dung hợp với nhau, sức mạnh vô song đó lại một lần nữa chạy khắp cơ thể tôi.
Tôi đứng dậy.
Tôi biết rằng, vào lúc này, hồn đăng của tôi cuối cùng cũng đã được thắp lên rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận