Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 233: Hỗn Thế Ma Vương (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-04 06:29:26
Người dịch: Đuông dừa
Biên soạn: Meii
Nhóm dịch: Team Cahe.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé!
Đối với sự có mặt của Bàn tử, Trần Đông Phương cũng không lấy gì làm lạ, ông ta đứng dậy nói với tôi: "Tiểu thư đang đợi cháu trong phòng."
Bàn tử cũng rất thức thời, trực tiếp ngồi xuống sô pha ở phòng khách, bốc một nắm hạt dưa cười nói: "Bàn gia tôi có nói sẽ không đến làm kỳ đà cản mũi, nhưng có người cứ gọi tôi đến, ông xem có ngại không? Bọn họ đi thuê phòng, Bàn tử tôi lại ngồi dưới tầng đợi à?"
Trần Đông Phương trừng mắt với Bàn tử, có lẽ cũng đã quen với kiểu ăn nói không kiêng dè gì của anh ta. Trần Đông Phương nói với tôi: "Tầng 2, phòng 211, đi đi."
Tôi gật đầu, lên lầu hai đến trước cửa phòng 211, còn chưa kịp gõ cửa cô gái đó đã mở cửa ra trước. Tôi cười với cô ấy nói: "Xin chào bạn trên mạng, tuy rằng đã quen biết mấy năm nhưng đây cũng mới là lần thứ hai cũng ta gặp mặt."
"Cậu sai rồi, đây là lần thứ ba. Chuyện tối hôm đó tôi cũng biết." Cô gái này nhìn tôi nói.
Vừa nghe cô ấy nói vậy mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng lên. Tối hôm đó chú Trụ tử lột sạch quần áo trên người cô ấy bắt tôi ngủ với cô ấy, nhưng vấn đề là tối đó rõ ràng cô ấy đang hôn mê không tỉnh, sao lại biết được chứ?
Cô ấy đi tới bên bàn trà uống một cốc nước, liếc nhìn tôi một cái. Cô gái này không giống Hàn Tuyết, động một cái là đỏ mặt, cô ấy nói về chuyện tối đó rất dễ dàng đơn giản, nói: "Sao nào, có phải nghĩ rằng tôi không biết gì cả?"
Tôi gãi đầu cười trừ nói: "Cái đó là thật, dù gì tối đó cũng đã đắc tội, nhưng cậu cũng biết rồi, chuyện xảy ra ắt có nguyên nhân."
"Tôi biết mọi chuyện đều có nguyên nhân, hơn nữa nếu tối đó cậu dám có hành vi không đúng mực nào cậu sớm đã chết rồi." Cô gái đó nói.
Lòng tôi nổi lên một cơn ớn lạnh, lẽ nào cô gái này tối đó không phải hôn mê mà chỉ do cô ta đang giả vờ thôi sao, vậy cái người để người khác lột sạch quần áo rồi suýt bị tôi ngủ cùng mà vẫn không tỉnh phải có sự gan dạ quyết tâm cao như thế nào chứ?
"Tôi chỉ muốn biết cái người đó rốt cuộc định làm gì thôi, chứ với cái sức của ông ta không đánh ngất được tôi đâu." Dường như cô ấy biết được sự nghi hoặc trong lòng tôi nên giải thích cho tôi.
"Gan cậu lớn thật đấy, không hổ chú Đông Phương gọi cậu là nữ trung hào kiệt." Tôi giơ ngón cái lên với cô ấy, quả thực rất khâm phục.
"Thôi đủ rồi, ông ta chỉ nói tôi là quái thú chứ không khen tôi là hào kiệt đâu. Diệp Kế Hoan, rõ ràng cậu biết tôi cố ý đến nhà Trần Thạch Đầu, tên khốn nhà cậu sao không cứu tôi ra?" Lúc này cô ấy bỗng đổi chủ đề trừng mắt lên hỏi tôi.
Trong phút chốc tôi có cảm giác mất mát hụt hẫng dâng lên trong lòng, tôi gần như đã mất mạng khi đến mộ Hoàng Bì tử vào ban đêm để cứu cô ấy, lẽ nào là tôi sai sao? Tôi nói: "Tôi chỉ lo cậu xảy ra chuyện, cậu không cảm ơn tôi thì thôi, còn trách tôi sao?"
"Tôi gần như đã sắp thành công rồi, là cậu hại tôi uổng phí công sức. Giờ thì hay rồi, Trần Đông Phương nhất định muốn đưa tôi về, Trần Thạch Đầu vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng lấy tôi làm vật tế, giờ tôi bị đem đi, mọi chuyện thành ra công cốc." Cô gái đó nói.
Đến giờ tôi vẫn không tin người đang đứng trước mặt mình là một cô gái. Ngoại hình của cô ấy rõ ràng là một cô gái tri thức, nhưng nghe những lời cô ấy nói có cảm giác đây là một nữ anh hùng. Cái gì cô ấy cũng đều biết rõ, bị Trần Thạch Đầu đưa đến chỗ Hoàng Bì tử cũng biết, đến cả cái việc Trần Thạch Đầu định cúng tế cô ấy cho Hà Thần cô ấy cũng đều rõ, lại còn không muốn rời khỏi nơi này, giờ còn trách tôi đã phá hỏng kế hoạch của cô ấy!
"Gan cậu quả thực rất lớn đấy, nhưng tôi cũng rất tò mò, vốn sinh thần bát tự của cậu không phải là thiên mệnh âm nữ, tại sao Trần Thạch Đầu lại đem cậu đi hiến tế?" Tôi hỏi.
"Nếu không phải tôi cố ý báo tin giả cho cậu thì cậu sớm đã chạy tới nhà Trần Thạch Đầu cướp người rồi phải không? Tôi cố ý báo tin giả cho Trần Tam Khuê, sao cậu lại ngốc thế chứ?" Cô gái này trừng mắt nhìn tôi.
Lúc này tôi quả thực câm nín, tiếp xúc với cô gái này một lúc, cũng chỉ nói được mấy câu tôi đã cảm thấy não mình quả là vô dụng. Trong ấn tượng của tôi, phụ nữ đều là một kiểu dạng như Hàn Tuyết và mẹ tôi, cũng không phải chưa từng gặp qua nữ hán tử, chỉ là phụ nữ mà lá gan lớn như vậy thì tôi quả thực lần đầu tiên gặp.
"Giờ cậu trách tôi cũng vô dụng, nếu cậu sớm nói với tôi những điều này thông qua Tam Khuê thì tôi đã không phá hỏng việc của cậu." Tôi nói.
"Nói cậu ngốc nên cậu cũng ngốc luôn rồi phải không? Người ta không cùng phe với cha mình lại đi cùng phe với cậu? Cái sinh thần bát tự đó cho dù tôi có viết ra thật đi chăng nữa đến tay cậu cậu cũng không nhìn ra được manh mối. Thật không hiểu đầu óc cậu mọc ra để làm gì lại có thể ở một nơi như thế này mà lớn lên được, tôi thật phục quá. Được rồi, không trách cậu nữa, hôm nay gọi cậu tới muốn nhờ cậu giúp tôi ra ngoài." Cô gái nói.
"Làm sao thoát ra?"Tôi hỏi. Trần Đông Phương và Lý Thanh canh chừng như vậy sao tôi giúp nổi?

Bình Luận

0 Thảo luận