Lúc này Bàn Tử đã khôi phục lại thể lực một mức nhất định, anh ấy đứng ở bên ngoài cửa gọi lớn: "Người ở bên trong nghe đây, đại chân nhân Lưu Thiên Tứ của Tử Phủ Sơn đang ở đây, biết điều thì nhanh chóng mở cổng thành ra đầu hàng, nếu không thì ta sẽ chém đầu thiếu chủ Diệp Kế Hoan của các người để mà tế trời đó!"
"Ông nội anh, vãi thật, anh la hét cái gì đó? Lúc đứng ở trên đó anh còn chưa nhìn thấy sao? Bên trong tòa thành này một bóng người cũng không có, những chỗ nào cần sụp thì cũng đã sụp đổ gần hết rồi, nếu anh mà gọi ra một đám bánh ú lớn thật, bây giờ anh còn có thể tạo ra một mớ sen vàng nữa sao?" Tôi cười rồi mắng.
"Nếu như đây thật sự là thành trì mà người dân Tây Tạng xây dựng nên cho chân thần Xi Vưu của họ, vậy chẳng phải cậu là tiểu thần sao? Cậu ở trong tay Bàn gia tôi, có đến bao nhiêu người thì Bàn gia tôi cũng không sợ." Bàn Tử nói.
"Được rồi, đừng có đùa nữa, bên trong này không hề đơn giản như vậy đâu." Anh trai tôi nói.
Hiện nay tâm trạng của chúng tôi vốn dĩ là không tệ, lại bị câu nói này của anh ấy tạt cho một gáo nước lạnh, chúng tôi đúng thật là không còn đùa giỡn được nữa, sau đó anh trai tôi nhấc đao lên, xung phong đi trước xông vào bên trong thành trì này.
Thật ra cũng không trách Bàn Tử học theo mấy câu thoại trong mấy cảnh chiến tranh kêu gọi người bên trong đầu hàng, chủ yếu là tòa cổ thành ở sâu trong núi tuyết này quả thật cho người ta một cảm giác như xuyên về thời cổ đại, ví dụ như tôi đây, bị Bàn Tử nói như vậy, còn thật sự cảm thấy mình là một thái tử gia mặc long bào bị trói gô cổ lại kia.
Bây giờ không nói chuyện tầm phào nữa, tình hình bên trong cũng không khác mấy so với lúc chúng tôi nhìn sơ qua khi ở bên đỉnh núi lúc nãy, nơi này thật ra có rất nhiều nhà dân đã bị sụp đổ, những thứ được bảo tồn hoàn hảo đều là một vài tòa nhà tương đối tốt, xét từ phong cách kiến trúc này, tòa cổ thành bị lãng quên này thật ra không khác mấy so với một số kiến trúc của Tây Tạng trước đây. Tuy chúng tôi không phải là chuyên gia, không phải đến đây để nghiên cứu, nhưng mà chúng tôi vẫn cảm thấy có hứng thú đối với tất cả những thứ ở đây, đặc biệt là hai nha đầu Tiểu Thất và Thu Ly, chỗ nào cũng ngó nghiêng, làm như chúng tôi đến một tòa cổ thành để du lịch thật vậy, nhưng mà chúng tôi cũng cảm thấy tò mò, nên đi theo hai nha đầu này vào trong mấy căn nhà dân kia để xem thử.
Chúng tôi vào trong mấy căn nhà còn được bảo tồn kha khá kia xem thử, phát hiện bên trong đều là xương cốt của bò với cừu, trên bàn có để dụng cụ, còn có một số bộ đồ của người dân Tạng đã mục nát nhưng chắc chắn trước đây chúng vô cùng quý giá được đặt trên tấm chăn bằng lông cừu.
"Nếu như tôi đoán không nhầm, những người của Lạt Ma giáo đi vào trong núi tuyết đó, họ đã từng sinh sống ở đây trong một khoảng thời gian, bên dưới nền tuyết ở bên ngoài hẳn chính là bãi nông trường, bọn họ thậm chí còn chăn nuôi, sinh sống ở đây nữa." Trần Đông Phương nói.
Nói xong, ông ấy nhìn về phía tôi, bởi vì chuyện này lại có dính líu đến Liễu Thanh Từ.
Theo như Liễu Thanh Từ nói, những người của Lạt Ma giáo đi vào sâu trong núi tuyết chính là để tìm kiếm tung tích của thần, hơn nữa còn bị mất dấu ở đây ___ Bọn họ đến đây là để chấp hành nhiệm vụ, thế thì không thể nào dắt theo trâu với cừu được, càng không thể nào đem theo vàng bạc trang sức với quần áo gì đó được.
Cho nên, kết hợp hai thứ này lại, những gì Liễu Thanh Từ nói có một nửa là sự thật, một nửa là nói dối, theo như những gì chúng tôi thấy hiện nay, chắc hẳn là vẫn luôn có Lạt Ma giáo tìm đến nơi này, sau khi tìm được nơi này, chắc bọn họ đã thong dong đủng đỉnh đem theo tộc nhân của họ rồi dẫn theo toàn bộ cả cừu cả bò của họ chuyển đến nơi này.
"Tại sao Liễu Thanh Từ lại nói dối về chuyện này chứ? Nếu mà cô ta nói thật thì cũng có sao đâu a!" Bàn Tử nói.
"Về chuyện này cô ta nói dối, chắc hẳn là có lý do, lý do đó là, cơ bản cô ta không phải là hậu nhân của nhánh Lạt Ma giáo chính thống năm đó, bao gồm cả mấy người dân Tạng ở ngoài kia, cũng đều không phải. Đầu tiên ở nơi này cô ta đã nói dối như cuội, bởi vì nếu như người dân Tạng dời đi, không thể nào để một bộ phận tộc nhân của mình ở lại ngoài kia được, trước đây dân số của bộ lạc dân tộc Tạng không hề nhiều, quy mô của thành trì này vốn dĩ đủ chỗ để nhét vừa một bộ lạc, thậm chí là năm bộ lạc, nên không có lý nào hay lý do gì mà để lại một phần tộc nhân cả." Trần Đông Phương nói.
Tuy chỉ dựa vào mấy món đồ còn để lại trong mấy căn nhà này để đưa ra suy đoán như vậy thì có phần hơi gượng ép, nhưng như vậy cũng rất hợp lý để giải thích tại sao Liễu Thanh Từ lại nói dối ở cái chỗ không nên nói dối này.
"Nếu là như vậy thật, thế thì Liễu Thanh Từ thật ra cũng giống như chúng ta, ở một nơi nào đó cô ta đã biết được chuyện năm đó những người dân tộc Tạng của Lạt Ma giáo đi vào núi tuyết rồi mất tung tích, cô ta muốn tìm được nơi này, để lừa chúng ta, cho nên đã giả mạo ra một thân phận? Người phụ nữ này đúng thật là quá đáng sợ đi!" Bàn Tử nói.
"Nhưng mà mấy người dân tộc Tạng đó lại bị làm sao vậy? Cô ta không thể khiến cho nhiều người như vậy hùa theo cô ta đề mà diễn kịch được chứ? Tôi nói chứ, không phải là tôi bênh vực cô ta hay là như thế nào đâu, chúng ta không thể nào dựa vào chút đồ đạc này mà suy đoán một người theo cách chủ quan được." Mặt tôi có chút nóng ran rồi nói.
"Hi hi, Tiểu Diệp của chúng ta tức giận rồi kìa, biết bênh vực bao che rồi!" Bàn Tử cười nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận