"Trước khi tôi đến đây, Lục gia đã nói với tôi rằng, những món đồ ở đây sẽ giao lại cho anh." Lúc này anh trai nói với Lưu Khai Phong.
Lưu Khai Phong bị những lời này làm cho sửng sốt, đồng thời tất cả chúng tôi cũng những lời này làm cho sửng sốt, Trần Đông Phương lập tức lên tiếng nói: "Cái này không được!"
"Không có gì là không được, Lục Gia đã hơn chín mươi tuổi, tuổi tác không còn bao nhiêu nữa, ông ấy còn, có thể bảo vệ được Lý gia. Nhưng nếu Lục Gia không còn, Lý gia sẽ ra sao? Chẳng lẽ ông mong đợi Lý Trấn Quốc sao? Ông ấy được sao?" Anh trai nhìn Trần Đông Phương và nói.
Trần Đông Phương cau mày nói: "Cậu nói dối."
Anh trai cũng không tranh cãi với Trần Đông Phương, tiếp tục nói với Lưu Khai Phong: "Người cùng thời với ông còn sống đến ngày nay, không biết có bao nhiêu người, Lục gia nói ông ấy hiểu ông, ông không chỉ sợ chết, điều đáng sợ hơn là sau khi chết, nhà họ Lưu sẽ rơi ra khỏi vòng tròn quyền lực tối cao này. Ông ấy có những lo lắng giống như ông, đây chính là lý do tại sao tôi chọn hợp tác với ông. Ông cũng biết, cho dù là Lục gia, thì người đó vẫn tin tưởng ông hơn, nhưng người đó nổi tiếng đa nghi, cho nên Lục gia nhờ tôi chuyển lời dùm ông ấy, bắt đầu từ chuyện này, nhà họ Lý bằng lòng thành lập liên minh với nhà họ Lưu, đây là chuyện hợp tác cùng có lợi, ông hãy suy nghĩ về nó."
Lời nói của anh trai khiến người có tính hung bạo như Lưu Khai Phong lại bối rối, ông ta đi qua đi lại vài lần, tôi thấy những ngón tay của ông ta không ngừng siết chặt trên đùi, rõ ràng là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Qua một lúc sau, ông ta nhìn anh trai nói: "Lão Lục lưng gù thật sự nói như vậy?"
"Chuyện này tôi không có dám nói dối, ông hiểu rõ Lục Gia hơn tôi, ông cũng biết hậu quả của việc ông ấy tức giận sẽ như thế nào." Anh trai nói.
Lưu Khai Phong nghe xong, nhìn thẳng vào anh trai, một lúc sau, đột nhiên cười với anh trai và nói: "Nhóc con, ông đây ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, cậu lừa tôi, đạo hạnh của cậu vẫn chưa tới đâu. "
"Tin hay không thì tùy, tôi đã chuyển lời, đây là cơ hội của Lưu gia, cơ hội này không thể bỏ qua. Cho dù Lý gia mất đi Lục gia, thuộc hạ cũ của Lục gia ít nhất cũng có thể bảo vệ Lý gia 20 năm, hơn nữa Lý Trấn Quốc dù có tệ đến đâu, quản lý Cổ Hoa Lâu nhiều năm như vậy, ông ta vẫn đỡ hơn những thiếu gia của Lưu gia luôn được nuông chiều, cho nên Lưu gia nên trân trọng cơ hội này hơn Lý gia. "
Khi nói những lời này, anh trai nhìn Lưu Khai Phong, trong mắt không có chút sợ hãi, nói: "Chính là như vậy, tôi không nói nữa, hợp tác hay giết chúng tôi là lựa chọn của ông."
----Thật ra khi anh trai nói như vậy, trong tiềm thức tôi cho rằng anh trai đang lừa Lưu Khai Phong. Tôi cũng cho rằng nếu đây là lối thoát mà anh trai đã chuẩn bị từ đầu, thì anh trai thật sự ngây thơ, Lưu Khai Phong cũng không phải là người sáng suốt, nhưng trên chính trường nhiều năm như vậy, chắc chắn có thể nói là người có mưu mô, cho nên tuyệt đối không thể bị mấy lời nói của anh trai đánh lừa.
Nhưng sau khi anh trai và Lưu Khai Phong trao đổi vài câu, trong đầu tôi trở nên bối rối, một mặt không biết lời anh trai nói có phải là sự thật hay không, một mặt tôi cũng không đoán được Lưu Khai Phong có thật sự tin những gì anh trai nói.
Hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau. Nếu đôi mắt của họ có thể được sử dụng làm vũ khí thì hai người họ sẽ chém nhau một ngàn tám trăm lần bằng mắt.
"Trói bọn họ lại!" Lưu Khai Phong cuối cùng cũng nói.
Tôi thở ra, ít nhất bây giờ không giết, chỉ là trói lại, điều này cho thấy Lưu Khai Phong có tin tưởng anh trai hay không, nhưng ít nhất ông ta cũng đã bị lời nói của anh trai thuyết phục.
Người của Lưu Khai Phong lập tức lấy dây thừng đến và trói chúng tôi lại. Có lẽ sức chiến đấu của tôi không sợ đạn khi Bàn Tử thắp đèn cho tôi, đã khiến những người này sợ hãi. Bọn họ tưởng tôi là người khó đối phó nhất trong đội nên đến trói tôi đầu tiên, theo sau là anh trai của tôi, và họ cầm sợi dây đi về phía Trần Đông Phương và Lý Thanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận