Tôi không thể nào hình dung được tâm trạng của mình vào thời khắc này, rõ ràng tôi biết đây chỉ là một giấc mơ, nhưng đồng thời tôi cũng biết rõ rằng đây không phải là mơ, đây chính là tôi với Bàn Tử vào một ngày nào đó trong tương lai, sẽ ở một nơi nào đó, hai chúng tôi đối mặt với một cuộc chiến sinh tử.
Vào lúc đó, tôi đột nhiên có một nỗi u sầu không biết nói sao, tôi nhìn Bàn Tử rồi nói: "Có nhớ những lời chúng ta đã từng nói vào năm đó không? Tôi nói rằng giả sử nếu ngày này xảy ra, anh cứ giết chết tôi, anh thì nói nếu như có ngày này đến, thì để tôi giết chết anh, nhưng mà hôm nay, chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Sư phụ tôi đã từng nói, chỉ có một người có thể đứng trên đỉnh núi này, đó chính là tôi, Tôn Trọng Mưu, Lão Lục lưng gù, Diệp Giang Nam đều không phải là đối thủ của tôi, duy chỉ có Diệp Kế Hoan cậu, là người duy nhất có thể ngăn cản con đường của tôi, thật ra cậu cũng chẳng có tí tư cách gì để có thể làm người cản đường của tôi cả, cậu có gì chứ? Cậu biết cái gì chứ? Nếu như không phải cậu có số mệnh vô cùng đặc biệt, cậu căn bản không hề có tư cách mà đứng ở đây." Bàn Tử nói.
Câu nói của Bàn Tử, khiến tôi nói không nên lời.
"Tránh thì không thể tránh được rồi, thế thì đánh một trận đi!" Bàn Tử đưa tay lên.
Ở phía sau lưng anh ta, khí màu tím vương vất, một hình Thái Cực Đồ nổi lên.
Ở dưới chân Bàn Tử, những bước đi bắt đầu kì lạ, từng bước từng bước nở hoa sen, cuối cùng, anh ấy xông đến bên cạnh tôi, mặc kệ rằng tôi không hề có bất cứ hành động gì, anh ấy chưởng tay vỗ lên trên người tôi, tôi đứng yên không hề động đậy trên đỉnh Côn Luân, bị anh ấy chưởng một cái, sau khi chưởng xong, lập tức đá một chân lên trên mặt tôi, cú đá này, gần như đá tôi rớt xuống khỏi núi Côn Luân.
Anh ấy bay lên, lại một cú đá nữa, khiến cơ thể tôi bay lên cao, ngay sau đó, anh ấy đã đến trước mặt tôi, một chân đạp xuống, đạp lên trên ngực tôi.
Vẻ mặt của Bàn Tử vô cùng hung hãn.
Những cú đấm cú chưởng của anh ta rất mạnh, nhưng tôi chẳng cảm thấy đau chút nào, để mặc cho anh ta đánh lên trên người tôi, cuối cùng, tôi ngã đánh rầm ra đất, anh ấy nhìn tôi rồi nói: "Tại sao cậu không ra tay? Xem thường tôi sao?"
Tôi vẫn không động đậy, tuy trên danh nghĩa tôi thực sự không phải là anh ấy, nhưng nỗi buồn của tôi, tôi khó chịu như thế nào anh ta đều có thể cảm nhận được.
Bàn Tử phất tay một cái, mẹ của tôi, anh trai của tôi, cha ruột của tôi, Hàn Tuyết, Liễu Thanh Từ, Trần Đông Phương, Lý Thanh, Tiểu Thất, Lý Hương Lan, chú Trụ Tử, tất cả những người thân của tôi đều bị trói gô cổ trên đất.
"Cậu mà không ra tay, tôi sẽ giết chết một người, cho đến khi cậu ra tay mới thôi." Bàn Tử nói xong, thì vung trường kiếm một cái, Trần Đông Phương đầu rơi xuống đất.
"Có ra tay hay không?" Bàn Tử nhìn tôi cười một cách hung ác, giây tiếp theo, anh ta lại vung kiếm một lần nữa, máu của mẹ tôi vương vãi khắp nơi.
"Cậu vẫn không chịu ra tay?" Bàn Tử gào lên, thanh trường kiếm của anh ta, lập tức đâm xuyên qua ngực của anh trai tôi.
Kiếm của anh ấy, đưa lên chắn ngang cổ Hàn Tuyết, nói: "Cậu xác định là cậu vẫn không ra tay à?"
Nhìn thấy dáng vẻ gương mặt đẫm nước mắt của Hàn Tuyết, bàn tay nắm trường kiếm của tôi phát run lên, tôi nhìn Bàn Tử rồi nói: "Hà tất anh phải như vậy?"
"Đừng nói những câu thừa thãi nữa." Bàn Tử nói.
Giây tiếp theo, Hàn Tuyết chảy lệ máu nằm ra trên nền tuyết, sau đó thanh kiếm của Bàn Tử giết chết ông nội tôi, giết chết Tiểu Thất, giết chết Lý Hương Lan, những người thân, bạn bè này của tôi, từng người từng người một đều chết dưới kiếm của Bàn Tử.
"Đừng!" Tôi nhấc thanh trường kiếm lên.
Lập tức đứng dậy, thuận thế chém xuống Bàn Tử, còn Bàn Tử thì giơ thanh kiếm trong tay lên để đỡ, chỉ một cú đánh, chỉ một cú chạm nhẹ giữa chúng tôi thôi, thanh trường kiếm của Bàn Tử gãy ra, thanh kiếm trong tay tôi, đâm xuyên qua cơ thể của Bàn Tử.
Anh ấy đưa tay ra túm lấy tôi, nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười.
"Diệp Tử, cậu bắt buộc phải học cách giết người, thì mới không để bị người khác giết." Anh ấy nhìn tôi rồi nói.
"Bàn Tử!" Tôi hét lên. Anh ấy dần dần nhắm mắt lại, còn tôi thì đau xé ruột xé gan, tôi giữ chặt anh ấy, muốn gọi anh ấy tỉnh dậy, nhưng cơ thể của anh ấy từ từ biến thành ảo ảnh giống như Liễu Thanh Từ trong tay tôi.
"Bàn Tử! Anh quay lại đi!" Tôi gào lên.
Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bàn Tử: "Bàn gia tôi ở đây này, Diệp Tử đừng sợ a, ngoan."
Tôi mở mắt ra, cái mặt heo đặc trưng của Bàn Tử ở ngay trước mắt tôi, gương mặt hung ác ở trong mộng cảnh kia bây giờ xem ra lại thân thuộc đến vậy, tôi liền nhào lên ôm lấy cổ của Bàn Tử, nước mắt ngắn dài lã chã rơi xuống, Bàn Tử vỗ vỗ lên lưng tôi giống như mẹ tôi dỗ tôi khi còn nhỏ, nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, mơ thấy ác mộng à? Coi cậu sợ chưa này, đừng sợ a, chúng tôi đều ở đây mà."
"Được rồi, có bao nhiêu người đang nhìn đấy, có biết xấu hổ không hả?"
"Cậu buông ra coi, cậu sắp siết chết Bàn gia tôi rồi đấy có biết không hả?" Bàn Tử mắng.
Còn tôi, vào lúc này lại thật sự không nỡ buông ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận