Bàn tử vốn muốn giải thích cho tôi, nhưng mở miệng ra lại nói: "Haizz, cái này không phải một hai câu là có thể giải thích cặn kẽ cho cậu được. Nhưng cậu phải hiểu thời loạn lạc yêu ma hoành hành, thời kỳ thịnh thế yêu ma sẽ ẩn nấp, cái này có liên quan đến long mạch và địa khí, mà ngọc tỷ truyền quốc tuyệt đối không chỉ là một khối ngọc bích mà còn là tượng trưng của vương quyền."
Thực ra những ngày gần đây tôi như người sống trong mộng vậy, từ chuyện náo quỷ cho đến Quan Nhị gia, cho đến Thành Hoàng, giờ lại xuất hiện chồn t·i·n·h·, tôi có cảm giác như thế giới quan của mình đã hoàn toàn bị đảo lộn. Hoàng bì tử thành tinh này sống rất sâu trong núi Phục Ngưu, điều này khiến tôi nghĩ tới việc người dân trong thôn kể cả có đi săn hay đi hái thuốc cũng không tiến vào sâu trong núi, cũng không có ai từng nói rằng trong núi có sự tồn tại của hoàng bì tử thành tinh.
Cuối cùng tôi và Bàn tử vẫn quyết định đi một chuyến vào sâu trong núi Phục Ngưu. Nếu chỉ có một mình chắc tôi cũng chả có cái gan này đâu, giờ có Bàn tử một cao nhân tinh thông pháp thuật ở đây, vô hình chung cũng khiến tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, nhưng dường như lúc này anh ta đang có rất nhiều tâm sự. Bàn tử tới Phục Địa Câu đã được hơn một tháng, từ một người bướng bỉnh không chịu khuất phục cho tới giờ tôi cảm thấy anh ta đã bình tĩnh trầm ổn hơn rất nhiều. Đương nhiên khoảng thời gian một tháng không thể nào thay đổi hoàn toàn tính cách của một con người, nhưng bị cuốn vào sự phức tạp và nguy hiểm của sự việc đã khiến Bàn tử không còn khinh nhẹ mọi thứ nữa. Tôi thì vẫn luôn coi hai người chúng tôi là anh em cùng hoạn nạn đi tìm chân tướng, nhưng chung quy lại Bàn tử vẫn là Bàn gia, bản thân tôi nhiều lúc không thể hiểu được rõ ràng bản chất của sự việc. Đơn cử như vụ chồn tinh này, tôi chỉ nghĩ đó đơn giản là một con chồn sống lâu năm thành tinh, thời kỳ Trần Thiên Phóng bọn họ không có cách nào đối phó, nhưng bây giờ hoàng bì tử thành tinh chỉ cần xuất hiện thì pháp thuật có cao đến mấy cũng phải chùn bước trước vũ khí. Có đầy cách khiến bọn chúng một đi không trở lại được. Nghĩ vậy nên tôi cũng chẳng lo lắng chút nào, ngược lại còn có chút hưng phấn vì sắp được gặp yêu tinh trong truyền thuyết. Không hiểu Bàn tử đang lo lắng cái gì, khi tôi hỏi vấn đề này thì anh ta lại ấp úng không trả lời được, chỉ cảm thấy sâu trong ngọn núi này có lẽ có những thứ không đơn giản.
Tôi vốn tưởng rằng Bàn tử lo lắng đem theo tôi cái người chỉ có nửa sức chiến đấu này sẽ khiến anh ta không yên tâm nên hỏi: "Có cần tôi đi hỏi anh trai tôi xem anh ấy có tình nguyện đi cùng không? Có anh ấy chúng ta càng thêm chắc chắn."
Bàn tử gật gật đầu nói: "·Đ·ư·ợ·c·, hỏi chút xem sao, Bàn gia tôi lần này có bảy tám phần không chắc chắn."
"Anh ít nhiều cũng là một đạo sĩ, không căm ghét yêu tinh thì cũng thôi đi lại còn đi sợ nó à?" Tôi vừa cười vừa móc điện thoại ra gọi cho anh trai tôi thông báo tình hình. Anh trai nghe xong trầm mặc một chút rồi hỏi: "Bàn tử đi cùng với em?"
"Vâng, nhưng lần này Bàn gia của chúng ta lại mẫn cảm như đàn bà vậy, giác quan thứ sáu lại phát huy tác dụng rồi, cảm thấy lo lắng cho nên em phải gọi điện cầu cứu thần thánh như anh." Tôi nói.
"Cũng không phải là không thể đi, nhưng anh không thể đường đường chính chính đi cùng hai người. Thế này đi, hai người đi trước, anh sẽ theo sau." Anh trai nói.
Để chứng minh không có gì khuất tất cho nên mỗi lần gọi điện trước mặt Bàn tử tôi đều mở loa ngoài, những lời anh trai nói Bàn tử đều nghe không sót chữ nào. Cúp điện thoại xong tôi cười nói: "Bàn gia giờ anh yên tâm được chưa? Anh trai tôi rất uy tín, anh ấy nói sẽ theo sau nhất định sẽ không đi đâu mất.."
Bàn tử gật đầu không nói gì nữa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh ta vẫn đang lo lắng điều gì đó.
Lúc tôi quyết định vào tiến vào trong núi đã tính đi tìm Trần Thanh Sơn dẫn đường, bởi dù gì ông ta cũng là người đi cùng Trần Thạch Đầu vào trong hang hoàng bì tử, nhưng khi tôi tới nhà ông ta thì phát hiện người đã ngủ rồi. Khó khăn lắm mới đợi Trần Thanh Sơn ngủ dậy, tôi nói chuyện này ra thì vừa nghe mặt ông ta đã trắng bệch ra nói: "Diệp tử, không phải chú không muốn đi với cháu, nhưng chú nghĩ kỹ lại cái cảm giác tối hôm đó giống như đang n·ằ·m mơ vậy. Núi Phục Ngưu chú từng đi rồi nhưng không hề có cái sơn động đó, cho nên tối hôm đó Trần Thạch Đầu đi con đường đó hoặc là con đường tắt mà không mấy người biết, hoặc là đã bị che giấu đi rồi. Không cần biết là do cái gì nhưng chú đều không tìm được đường cho nên chú đi hay không đi cũng vậy thôi."
Thấy mắt Trần Thanh Sơn vằn lên những tia đỏ như máu vì say rượu khiến tôi cũng có chút ái ngại. Dù gì tôi cũng từng nói sẽ không để người ta can dự tham gia vào chuyện này nữa nhưng giờ lại tới tìm. Tôi nói: "Vâng, vậy mấy ngày này chú ở trong thôn chú ý động tĩnh, bọn cháu lên núi, hậu phương giao lại cho chú."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận