Lúc đó họ ở trong một cái lán trại ở công trường, phía sau lán trại có túp lều, bên trong túp lều này đều là một đám mấy bà cô, bình thường chính là làm công việc kinh doanh cho dân công bọn họ, mà cũng rẻ, mới đầu thì nói là ba mươi, thực ra hai mươi thôi là cũng có thể làm xong chuyện rồi, cho nên sau khi phát khoản tiền này xong thì có rất nhiều công nhân chạy ngay đến túp lều phía sau, vợ của Trần Thanh Sơn là một nhành hoa ở trong thôn, cho nên trước giờ ông ấy đều không ngó ngàng gì đến mấy bà cô ở phía sau, còn chú Trụ Tử là một người thật thà, cũng sẽ không đi ra phía sau, cho nên tối hôm đó trong lán trại chỉ còn lại hai người là ông ấy và chú Trụ Tử.
Ngay vào lúc Trần Thanh Sơn đang chuẩn bị đi ngủ, chú Trụ Tử nói: "Thanh Sơn, đi thôi, đi uống vài ly, đồng tiền này không sạch sẽ, ở trong tay thì sống không nổi qua đêm nay, dứt khoát xài hết đi."
Hai người Trần Thanh Sơn và chú Trụ Tử đi đến gian hàng mà bình thường các công nhân hay ăn cơm, bởi vì lần này ngân sách được hai trăm tệ, hai người đã gọi không ít đồ ăn, còn kêu thêm một bình rượu mà ngày thường họ không nỡ uống, cứ vậy mà từ từ bắt đầu uống rượu, tửu lượng của Trần Thanh Sơn không cao, chú Trụ Tử thì càng nổi tiếng là tửu lượng kém, bình rượu vừa cạn thấy đáy, chú Trụ Tử nói năng không còn lưu loát nữa.
Trần Thanh Sơn thì cũng có hơi lè nhè, bèn nói với chú Trụ Tử: "Đồ của cỗ quan tài kia, đáng giá nhiều tiền lắm, thằng cháu bên ngoại kia của cậu cũng chẳng ra làm sao, mỗi người phát thêm được một cái đùi gà với một trăm tệ là đòi tống cổ chúng ta sao?"
Chú Trụ Tử nhìn Trần Thanh Sơn rồi nói: "Sao thế? Anh ngưỡng mộ à?"
"Sao mà không ngưỡng mộ? Có thể không ngưỡng mộ được sao? Có mớ tiền đó rồi, chúng ta sẽ quay về thôn tranh cái chức trưởng thôn, còn ở đây bị ức hiếp cái đé* gì?" Trần Thanh Sơn nói, dân công không muốn làm thôn trưởng thì không phải là một dân công tốt, lúc đó chí hướng của Trần Thanh Sơn cũng khá là cao xa.
"Bên trong cỗ quan tài đó là phụ nữ, đồ bồi táng tôi cũng xem qua rồi, đều là đồ được thu dọn đem theo bên mình, không có gì khác, nói trắng ra thì mấy món nữ trang này đều là thứ là cô gái đó yêu thích, phụ nữ sao mà không thích trang sức được? Kẻ trộm mộ có mở nắp quan tài ra mà thấy bên trong là phụ nữ, cũng tuyệt đối không lấy đồ trang sức, sợ phụ nữ báo thù, cho nên thằng cháu bên ngoại kia của tôi lấy đồ của cô ta, là sắp gặp xui rồi. Anh đừng có ngưỡng mộ, loại tiền thế này, có tiền nhưng chưa chắc còn mạng để mà tiêu." Chú Trụ Tử nói.
"Đm nhà cậu, còn tin mấy cái này hả?" Trần Thanh Sơn khịt mũi coi thường.
Chú Trụ Tử cười với Trần Thanh Sơn một cách b·í hiểm khó hiểu, sau đó thì ộc ra một bàn, Trần Thanh Sơn bất lực cõng chú Trụ Tử quay trở về lán trại.
Vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện hai công nhân sau khi uống rượu nói tầm phào, Trần Thanh Sơn cũng không để trong lòng, kết quả ngày hôm sau, chủ thầu khoán chết rồi, hắn ta đứng ở bên dưới công trường, bị một thanh sắt ở bên trên rơi xuống trực tiếp đâm xuyên qua t·i·m·, có thể nói là người đang sống sờ sờ bị đâm chết ngay tại chỗ, chủ thầu này, chính là người cháu bên ngoại của chú Trụ Tử.
Sau đó, công trường lại một lần nữa cho nghỉ phép, kiểm tra an toàn hết một lượt, người khác đều đang bàn tán lúc mà chủ thầu chết, cũng có người nói là vì chuyện nữ thi kia báo thù, nói chuyện cứ như thật, nhưng Trần Thanh Sơn đối với chuyện này thì khịt mũi khinh thường, chuyện xảy ra rồi thì ai chả nói được?
Chưa bói mà đã biết, đó mới là bản lĩnh thật sự, mà chuyện này, đúng thật chính là chú Trụ Tử chưa bói mà đã biết đấy!
Ông ấy lập tức đi tìm chú Trụ Tử rồi hỏi: "Trụ Tử, cậu còn biết bói toán thật à?"
Ai ngờ chú Trụ Tử vẻ mặt sững sờ nói: "Bói gì cơ?"
Trần Thanh Sơn nói với chú Trụ Tử chuyện tối qua, chú Trụ Tử vẻ mặt còn hoang mang hơn, nói: "Tôi còn nói mấy lời này nữa sao? Ai biết gì đâu! Tối qua tôi uống nhiều quá, ây da!"
"Thôi cậu đừng giả vờ nữa!" Trần Thanh Sơn nói.
"Tôi có giả vờ gì đâu, người đó là thằng cháu bên ngoại của tôi, tháng nào mà chẳng chấm công thêm cho tôi? Nếu tôi mà biết như vậy thật, chẳng lẽ không cứu nó sao?" Chú Trụ T·ử nói.
Trần Thanh Sơn nghe vậy tuy cũng bán tín bán nghi, nhưng biểu cảm của chú Trụ Tử không giống như là đang giả vờ, cho nên ông ấy liền nghĩ, chẳng lẽ chú Trụ Tử uống say xong nên nói năng hồ đồ thật sao, vừa hay là nói trúng luôn?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận