"Đúng, hình như là như vậy." Tôi nói.
"Cho nên hồi đó khi mới đầu, cậu được cho là thiên thần, kết quả sau này thì lại có Quan Âm nghìn tay và Quỷ Thợ May xuống trần, hai người họ thậm chí còn dẫn theo đám người kia đến giết cậu, cho nên Đạo Ngọc Hoàng với Lưu Bá Ôn, thậm chí cả tu sĩ trong thiên hạ, đều dốc hết toàn lực, liều cả mạng sống để bảo vệ cậu, hơn nữa vì vậy mà còn phải trả một cái giá hết sức nặng nề. Phải biết rằng, những người đến từ trên trời đó tuyệt đối sẽ lợi hại hơn nhiều so với những tu sĩ ở nhân gian. Cuối cùng có thể bảo vệ được cậu, đó là nhờ người của tộc Hiên Viên xuất hiện, cũng chính là người của tộc này khiến cho Quỷ Thợ May và Quan Âm nghìn tay phải ngậm đắng nuốt cay, không dám làm mưa làm gió trên thế gian nữa." Bàn Tử nói.
Lúc nói đến đây, anh ấy ngừng lại một lúc rồi nói: "Gia tộc Hiên Viên rất thần bí, sau khi họ ra mặt để trấn áp Quỷ Thợ May và Quan Âm nghìn tay, vốn dĩ là muốn tiện tay giết chết cả cậu luôn, nhưng sau đó không biết vì nguyên do gì, bèn giữ cậu lại. Nhưng cho dù là tộc Hiên Viên đi nữa thì cũng phải cho các tu sĩ trong thiên hạ một lời giải thích chứ, nhưng tộc Hiên Viên cũng giống như anh trai của cậu vậy, rất là kiêu ngạo, căn bản là ông ấy chẳng đưa ra lời giải thích gì cả, chỉ nói là bất cứ ai cũng đều không được phép nhắc đến chuyện này nữa. Còn nói về chuyện thành tiên, tộc Hiên Viên có kể cho một chút, đó là việc thành tiên không hề giống như trong truyền thuyết, một thế giới khác, không phải là tiên giới, cũng có thể là địa ngục."
"Bởi vì liên quan đến chuyện có người truy sát cậu, cho nên mọi người cũng đều cảm nhận được một chút gì đó, đó là tiên giới có lẽ không giống như trong tưởng tượng thật, bởi vì các nhà luyện khí công thời Tiền Tần có không ít người phi thăng, nhưng mà cũng không có ai quay lại nói với mọi người rằng ở trên trời như thế nào, cho nên liên quan đến thiên giới, mọi người đều chỉ phỏng đoán mà thôi, cho dù có là người tu hành lợi hại hơn nữa, đối với tình hình ở tiên giới cũng chỉ là phỏng đoán, có lẽ những người tu luyện ở trái đất phi thăng lên trời, vừa mới bước tới cửa thì cmn đã bị mấy quái nhân giống như Quỷ Thợ May, Quan Âm nghìn tay giết chết rồi cũng không chừng. Nhưng mà tộc Hiên Viên không giải thích gì thêm cho mọi người, có điều người của tộc Hiên Viên cũng xem như là phúc hậu, họ đã để lại một câu nói, đó là đợi đến một ngày khi cậu trưởng thành và có thể quay về, đó là một cơ hội để đi đến thế giới đó, nhưng mà là phúc hay là họa, ai cũng không dám đảm bảo." Lúc Bàn Tử nói đến đây thì ngừng lại.
"Hết rồi hả?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, hết rồi, cậu còn muốn có thêm gì nữa? Chẳng lẽ như vậy vẫn còn chưa giải thích đủ cho cậu về mối nghi ngờ từ trước đến nay của cậu sao? Bây giờ thì cậu đã biết tại sao Đạo Ngọc Hoàng lại có thái độ lập lờ nước đôi lúc lạnh lúc nóng với cậu rồi chứ? Bởi vì là phúc hay họa còn chưa biết đó! Lão Tử nói phúc với họa đi đôi, có lẽ chính là lời nhắc nhở đối với những người tu luyện trong thiên hạ đó! Người của Đạo Ngọc Hoàng muốn để cậu trưởng thành rồi thành tiên, nhưng lại sợ bị cậu dẫn vào một con đường chết, cho nên mấy năm nay, Đạo Ngọc Hoàng cố gắng hết sức muốn tìm cho ra một sự thật, đó là sự thật liên quan đến trên trời. Thứ mà họ muốn đó là một cách ổn thỏa, sau khi hiểu được chân tướng thì lại để cho cậu trưởng thành, kết quả ông nội của cậu với cả cha cậu đã khiến cậu sinh ra, nếu như đã sinh ra rồi, thế thì không còn cách nào khác, nên liều thì cứ liều thôi, những chuyện tiếp theo thì cậu cũng biết rồi đó." Bàn Tử nói.
"Cũng có nghĩa là, thực tế Đạo Ngọc Hoàng cũng không biết, chỉ là đang mượn cơ hội để điều tra?" Tôi hỏi.
Bàn Tử gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, Đạo Ngọc Hoàng muốn điều tra, nhưng cũng sợ tộc Hiên Viên trách tội, cho nên mới bảo Bàn gia tôi ra mặt để điều tra, bởi vì ít nhiều gì thì Bàn gia tôi cũng coi như là người của gia tộc đó mà, nếu mà thật sự có trách tội xuống, thì còn có tôi đứng ra làm con cừu thế mạng. Họ thông qua đủ loại tài liệu để điều tra, cho rằng cậu chính là chủng tộc giống với Xi Vưu mà có cuộc đại chiến với Hiên Viên Hoàng Đế thời thượng cổ, cho nên muốn điều tra về phía Xi Vưu này. Kết quả thì cậu cũng thấy rồi đó, chẳng thu được gì cả, vốn dĩ theo như kế hoạch, cậu nên đánh thức Xi Vưu dậy, sau đó thông qua Xi Vưu để mà tìm hiểu chân tướng."
"Đây chính là chuyện mà anh giấu tôi đó hả?" Tôi nhìn Bàn Tử rồi hỏi.
"Nếu không thì còn có thể làm gì chứ? Anh trai của cậu đi đến Đạo Ngọc Hoàng, biết được thân thế của Bàn gia tôi, tùy tiện khiêu khích đôi ba câu là cậu đã đoán già đoán non rồi, thật sự không biết cậu đang đoán mấy cái gì nữa, nếu như anh trai cậu thật sự cho rằng tôi muốn giết chết cậu, hoặc là gì gì đó, chẳng phải đã một đao chém luôn Bàn gia tôi rồi sao? Cậu ta biết tuy tôi ít nhiều gì cũng có lợi dụng cậu một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi cho cậu, cho nên mới không nói gì cả." Bàn Tử nói.
"Ảo diệu thật." Tôi nói.
"Chứ còn gì nữa!" Bàn Tử thở dài một cái rồi nói.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Manh mối về Xi Vưu đã bị đứt rồi." Ậm ừ hồi lâu, tôi mới hỏi.
"Cho nên tôi mới phải gấp rút quay về Đạo Ngọc Hoàng một chuyến, có điều tôi đoán chắc là sẽ đi theo con đường đó thôi." Bàn Tử nói.
"Đường nào?" Tôi hỏi.
"Con đường của Lưu Bá Ôn. Ông ấy có được khối đá mà hai con rồng cõng đến, cũng chính là quyển sách mà cậu đem theo bên mình đó. Ông này cũng đúng là kỳne tài thật, phá giải được nội dung trên quyển thiên thư, nhưng mà ông này cũng giống như Dương Tùng Quân, đã đi vào sâu trong núi Côn Luân, đó là một vùng đất chết, không ai có thể đi vào đó được. Ai mà đi vào đó thì sẽ không ra được. Đạo Ngọc Hoàng chắc chắn là hợp tác với lão Lục lưng gù để cùng đi vào sâu trong núi Côn Luân, nếu như tôi đoán không nhầm, chắc hẳn là đối với con đường mà chúng ta đi, họ cũng không có lòng tin lắm đâu." Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận