Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 603: Địa Cung (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Cuối cùng tôi cũng tự cảm thấy bộ dạng mình bây giờ đúng là quá mất mặt thật, nên quệt nước mắt, lúc này tôi nhìn anh trai tôi một cái, phát hiện anh trai đang nhìn tôi, khẽ gật đầu với tôi, thật ra ban nãy lúc vừa mới tỉnh lại, thậm chí tôi còn không phân biệt rõ được rốt cuộc là đoạn tuyệt với Bàn Tử là một giấc mộng, hay là từ khi tôi với Bàn Tử bước ra khỏi cái hang mà anh trai tôi dẫn đi thì đã rơi vào giấc mộng rồi.
Ánh mắt này cùng với cái gật đầu của anh trai tôi chắc chắn đã nói cho tôi biết, chỉ có cảnh tượng tôi với Bàn Tử quyết đấu, cảnh đứng trên đỉnh núi Côn Luân mới được xem là giấc mộng.
"Diệp Tử, cậu có chuyện gì thế? Đi vào ngã rẽ à?" Sau khi tôi đứng dậy thì Bàn Tử hỏi tôi.
"Có thể là vậy, cứ đi hoài đi mãi thì vào đường rẽ luôn, chủ yếu là ở bên trong này xung quanh toàn là vàng, làm tôi không phân biệt được cái ngách rẽ đó." Tôi nói, tôi không định nói với Bàn Tử là rốt cuộc mình đã trải qua những gì, chủ yếu là thật ra tôi cũng không biết nên diễn tả những gì tôi đã trải qua sau khi bước vào cái ngách rẽ đó như thế nào.
Nói tôi đã nhìn thấy một Bàn Tử khác, Bàn Tử này chính là phiên bản từ sâu trong thâm tâm của Bàn Tử sao?
Tôi lại nhìn sang Trần Đông Phương với anh trai tôi, thật ra lúc này tôi vô cùng tò mò, thứ mà hai người họ nhìn thấy là gì, trong thâm tâm của anh trai tôi và Trần Đông Phương, bản thân của họ có dáng vẻ thế nào?
Sau đó Bàn Tử nói với tôi, họ nghe thấy tiếng tôi hô kêu cứu bên trong một cái hang khác, nhưng đợi đến khi bọn họ chạy đến cứu tôi, thì phát hiện tôi vậy mà lại đang ngủ, chỉ có điều sau khi ngủ thì chân mày cứ nhíu lại, giống như là đang gặp một cơn ác mộng, họ không đánh thức tôi dậy, sau đó tôi tự tỉnh dậy, những chuyện sau đó thì coi như tôi cũng tự biết rồi.
Sau đó thật ra chúng tôi cũng không có quá nhiều thời gian để thảo luận về chuyện này nữa, bởi vì cho dù có ra sao thì giờ đây coi như chúng tôi cũng đã đến đây rồi, lúc này Bàn Tử đốt một quả pháo sáng, cái thứ này là anh ấy vét được từ mớ trang bị chỗ đám thuộc hạ của phía Lưu Khai Phong, pháo sáng lập tức khiến nơi này bừng sáng, tôi đã nhìn thấy cái thứ ở trước mặt chúng tôi, đây là một địa cung màu vàng to vật vã, ở đây, thật ra thứ không thiếu nhất chính là vàng, cho nên cấu trúc của tòa địa cung này là dùng vàng để xây lên. Ở đây, chúng tôi đã từng nhìn thấy quá nhiều vàng, cho nên đối với chúng tôi mà nói thì vàng chỉ là màu sắc mà thôi, thậm chí bởi vì chỉ có duy nhất một màu nên tôi nhìn nhiều khi bị lóa mắt. Cái địa cung to lớn ở trước mặt, những viên gạch chủ yếu là dùng vàng khối để tạo thành, nhưng cổng lớn của địa cung này, lại là một cánh cổng bằng đồng.
Ở phía trước cánh cổng bằng đồng, có để một cái đỉnh lớn.
Cái đỉnh này, có hơi giống với báu vật quý nhất Trung Quốc của chúng ta là Tư Mẫu Mậu Đỉnh.
"Mọi người có phát hiện ra một điểm kì lạ không? Tất cả mọi thứ ở đây đều được làm nên từ vàng, duy chỉ có những thứ bằng đồng cổ thì không?" Bàn Tử hỏi.
"Đó là bởi vì ở trong đây có một sức mạnh thần bí, đang mưa dầm thấm lâu thay đổi mọi thứ, sức mạnh này, có thể biến tất cả mọi thứ thành vàng, cũng giống như nguyên lý thời gian đó thể biến những thảm thực vật bên dưới mặt đất thành than vậy, ví dụ như, Bàn Tử anh mà ở nơi này hơn mấy vạn năm, đợi đến khi chúng tôi tìm được anh, thì anh đã biến thành một Kim Bàn Tử rồi." Tôi nói.
"Kim Tam Bàn hả?" Tiểu Thất che miệng cười, nói.
"Làm sao mà cậu biết?" Bàn Tử chau mày suy nghĩ hỏi tôi.
"Bởi vì tôi ở trong cái hang bên kia đã nhìn thấy một Lạt Ma, một nửa thân người của vị Lạt Ma đó bị biến thành vàng, còn nửa người là xác khô." Tôi nói với Bàn Tử, lúc nói đến đây, tim tôi đập loạn bình bịch trong lồng ngực, bởi vì anh ấy mà hỏi tiếp nữa, thì có vẻ tôi sẽ phải nói ra chuyện của anh ấy.

Bình Luận

0 Thảo luận