Nhưng tôi vẫn nghe điện thoại, tôi không tiếp tục mắng mỏ gì hắn, mà chỉ bình thản nói: "Có chuyện gì sao?"
"Chắc lúc này mọi người đi vào sâu trong núi Côn Luân để tìm cái người đó rồi phải không? Tôi nghĩ là tôi có thể dẫn đường cho mọi người." Tôn Liên Thành trực tiếp nói.
"Anh lại muốn bày trò gì nữa đây?" Tôi hỏi.
"Tôi biết, bây giờ tôi có nói gì thì có lẽ cậu cũng không tin, cậu cứ coi như đây là chút lương tri duy nhất của tôi đi, đương nhiên, cậu cũng có thể coi như tôi đang tự tìm một con đường lui cho mình, dựa vào năng lực của bản thân các cậu đương nhiên có thể tìm được chỗ đó, nhưng nếu như tôi dẫn đường cho các cậu, thì các cậu sẽ đi nhanh hơn một chút." Tôn Liên Thành nói.
Lúc này Bàn Tử mới hỏi: "Điện thoại của ai thế?"
"Tôn Liên Thành, hắn nói hắn có thể dẫn đường để chúng ta đến chỗ của Tần Thủy Hoàng." Tôi nói.
"Hỏi hắn khi nào thì gặp mặt được, gặp ở đâu." Bàn Tử nói.
Vốn vĩ tôi cho rằng Bàn Tử không có một chút hảo cảm gì với Tôn Liên Thành, ai ngờ Bàn Tử vậy mà lại nói như vậy, nhưng Bàn Tử đã nói như vậy rồi, thì tôi liền đồng ý với Tôn Liên Thành, sau khi cúp máy thì tôi nói: "Tại sao anh lại nói thế?"
"Cậu thật sự không cảm thấy rằng, thật ra trong chuyện này Tôn Liên Thành mới là người giúp cậu nhiều nhất sao?" Bàn Tử nhìn tôi rồi hỏi.
"Hửm?" Câu nói này chẳng rõ đầu đuôi, tôi thật sự nghe không hiểu.
"Bất kể là hắn cố tình hay là vô ý, hắn đổ thêm dầu vào lửa từ bên trong, vô tình khiến Quỷ Thợ May càng thêm gấp gáp tăng tốc, càng khiến cho những người vốn có thái độ lập lờ không rõ với cậu cuối cùng đưa ra lựa chọn đứng về phía cậu, cho nên cậu nên cảm ơn hắn, nếu như không có hắn giúp cho Quỷ Thợ May có được một vài thứ, Hiên Viên Công Cẩn có thể vẫn muốn giết cậu, lão Lục lưng gù vẫn sẽ không gặp cậu." Bàn Tử nói.
Bàn Tử nói như vậy thì tôi mới hiểu, bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt của nó, nếu như suy nghĩ theo hướng mà Bàn Tử đưa ra, đúng là cũng hơi có lý.
"Đương nhiên, quan trọng nhất đó là, ở trước mặt võ lực tuyệt đối thì bất cứ mưu mô quỷ kế gì cũng đều không có tác dụng, anh trai cậu hoàn toàn không sợ Tôn Liên Thành có mánh khóe gì, bây giờ đã có một chiến thần thế này ở bên cạnh cậu, cậu còn sợ hắn sao?" Bàn Tử cười rồi nói.
__Ba ngày sau, Tôn Liên Thành đến Phục Địa Câu, mấy tháng không gặp, cả người Tôn Liên Thành gầy đi không ít, hắn không còn ung dung tự tin như trước đây nữa, hắn đến nhà tôi, sau khi nhìn thấy Xi Vưu thì rõ ràng đã ngỡ ngàng, có điều sau đó hắn lại cười khổ rồi nói: "Tôi cũng từng nghĩ là Chủ nhân Cửu U sẽ giúp cậu, chỉ có điều tôi chưa từng nghĩ là lão Lục lưng gù và gia tộc Hiên Viên, cũng cam tâm tình nguyện vì cậu mà đắc tôi với người của tiên giới."
"Cậu có biết cậu sai ở đâu không?" Bàn Tử hỏi.
Tôn Liên Thành nhún nhún vai, đây là động tác điển hình của hắn, hắn nói: "Tôi không nên giúp hắn tìm được Tần Thủy Hoàng ở trong núi Côn Luân, tôi với hắn vốn dĩ cho rằng, tìm được Tần Thủy Hoàng, có được Tần Thủy Hoàng với còn có áp lực vô tận của binh mã dũng, họ sẽ càng biết rõ hơn mình nên làm gì, không nên làm gì, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại."
"Thứ nhất, Tần Thủy Hoàng tạo ra binh mã dũng, điều này để lộ ra rằng bên phe của Quỷ Thợ May căn bản không coi con người ở nhân gian là người. Thứ hai, mấy người họ là người mạnh nhất ở nhân gian, đừng nói chi bọn họ, cứ nói cả dân tộc Trung Hoa, có thể không chiến đấu, nhưng từ sâu trong lòng đều không thể nào chấp nhận bất kể sự uy hiếp hay gây hấn nào, cậu muốn dùng vũ lực để ép họ cúi đầu sao? Ngược lại chỉ ép họ hạ quyết tâm cuối cùng mà thôi. Không ai có thể thật sự khiến cho dân tộc này đầu hàng." Bàn Tử nói.
"Gia tộc Hiên Viên trước giờ vẫn luôn thận trọng." Tôn Liên Thành nói.
"Thận trọng, đó là vì thân mang trọng trách, nhưng không có nghĩa là họ không hề có tính nóng nảy." Bàn Tử nhìn Tôn Liên Thành một cái rồi nói.
Tôn Liên Thành cười khổ, sau đó nói: "Tâm phục khẩu phục, có thể câu khôn lắm dại nhiều, chính là để nói những người như tôi đây."
"Bàn gia tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được một chuyện, dựa vào trí thông minh của cậu, trong chuyện này không thể nào dại dột mà chọn nhầm phe như vậy được đâu nhỉ?" Bàn Tử hỏi.
"Vấn đề này quan trọng lắm hả? Không nói chuyện này nữa, khi nào chúng ta mới xuất phát vậy?" Tôn Liên Thành nói.
"Ngày mai đi, trước tiên chúng ta đến Đạo Ngọc Hoàng một chuyến cái đã, muốn đi giải quyết cái phiền phức to bự đó thì phải chào hỏi sư môn một tiếng." Bàn Tử nói.
___Ngày hôm sau thì chúng tôi xuất phát, bởi vì Xi Vưu không có bất kì thân phận gì, nên chúng tôi không thể nào ngồi máy bay được, cũng đâu thể nào nói với người ta rằng cái ông này là Xi Vưu của mấy ngàn năm trước nên đâu có chứng minh thư gì đâu chứ? Cho nên suốt đường đi chúng tôi thay phiên nhau lái xe, trầy trà trầy trật, cuối cùng cũng đến được dưới chân núi Côn Luân, trạm đầu tiên của chúng tôi, chính là Đạo Ngọc Hoàng mà tôi đã từng nghe qua rất nhiều lần.
Dòng dõi trực tiếp của Nguyên Thủy Thiên Tôn, người đứng đầu thật sự của Đạo Giáo trong thiên hạ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận