Người dịch: Đuông dừa
.
Qua một lúc ông ta nói với Tôn Liên Thành: "Mang bọn chúng ra khỏi đây, tao không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa."
"Vâng." Tôn Liên Thành đứng dậy sau đó nhìn chúng tôi nói: "Đi thôi."
Tôi đi tới đỡ Bàn tử lại đi qua kéo tiểu Thất theo Tôn Liên Thành rời đi. Tôn Liên Thành lái xe ra khỏi trang viên nhưng bầu không khí trong xe lúc này hoàn toàn khác so với lúc tới. Bàn tử ngồi trên xe mắt nhắm nghiền dưỡng thương, còn tôi vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác lúc thắp đèn hồn vừa nãy. Tiểu Thất im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Tôn Liên Thành người đang lái xe thì đen mặt lại không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng xe tiến vào một căn biệt thự. Sau khi dừng xe Tôn Liên Thành mở cửa xe nói: "Xuống đi, đây là chỗ của tôi rất an toàn, trước mắt ở đây lánh nạn đã. Ông nội tôi là người vui buồn thất thường ai biết được ông ấy có đột nhiên thay đổi chủ ý mà muốn đuổi giết mọi người không."
"Anh cảm thấy bây giờ chúng tôi có thể tin tưởng anh sao?" Tiểu Thất nhìn Tôn Liên Thành nói.
"Tôi không hề có ý hại mọi người." Tôn Liên Thành phân bua.
"Xuống xe trước đã." Lúc này Bàn tử bỗng mở mắt ra nói.
Tôi nhìn anh ta một cái, kỳ thực lúc này tôi cũng giống như tiểu Thất không hề có chút hảo cảm nào với Tôn Liên Thành. Theo lý mà nói giờ chúng tôi nên cách anh ta càng xa càng tốt, nhưng bây giờ Bàn tử giống như trụ cột của tôi và tiểu Thất, mặc dù hành động chọc giận lão súc sinh kia khiến tôi cảm thấy hôm nay anh ta rất kỳ lạ.
Bàn tử nói xong thì đẩy cửa bước xuống xe. Anh ta đã xuống rồi tôi và tiểu Thất chỉ đành bất lực xuống theo. Tôn Liên Thành mở cửa biệt thự đưa chúng tôi vào trong.
Tôi thực sự rất sợ cái cảnh vừa vào cửa lại phát hiện ra cảnh lầu các giống hệt trong trang viên nhà họ Tôn, nhưng rõ ràng là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi. Cách trang trí của biệt thự này mang vẻ rất hiện đại hoàn toàn giống với nơi mà một người trẻ tuổi sinh sống.
Bàn tử vừa bước qua cửa thì cả người loạng choạng như muốn ngã. Tôi vội chạy tới đỡ anh ta hỏi: "Anh không sao chứ?"
Bàn tử phất phất tay nói: "Có thể không sao ư? Lão già đó ra tay nặng thật, đừng để tôi đứng nữa đỡ tôi ngồi xuống."
Tôi đỡ Bàn tử ngồi lên sô pha, anh ta ngồi xuống lại nhắm mắt tiếp tục dưỡng thương. Tôi và tiểu Thất ngồi cùng nhau. Lúc này chúng tôi phải cực kỳ cẩn thận mới có thể ứng phó được với những tình huống đột nhiên xuất hiện.
Qua một lúc Tôn Liên Thành cầm mấy chai nước ngọt đưa cho chúng tôi nhưng mấy người chúng tôi không ai có ý định mở ra uống. Tôn Liên Thành nhìn chúng tôi nói: "Yên tâm mà uống, không có thuốc đâu."
"Anh vẫn còn mặt mũi nói." Tiểu Thất liếc anh ta một cái.
Tôn Liên Thành nhún vai nói: "Có gì chứ? Người làm chuyện này nhiều lắm. Những cô gái trẻ đó vì tiền mà bán rẻ bản thân, vừa hay ông nội tôi lại có nhu cầu cao hơn người thường, ai cũng có được thứ mình muốn."
"Đừng có làm tôi cảm thấy ghê tởm được không? Ông nội anh đúng là lão súc sinh." Tiểu Thất nói.
"Cái này tôi biết." Tôn Liên Thành nói.
Lúc này Bàn tử nói: "Tôn Liên Thành, cậu đã biết ông nội mình như thế rồi còn cố ý đưa chúng tôi đến nơi đó, thậm chí còn để chúng tôi tận mắt thấy hành động thú tính của ông ta. Nói đi cậu muốn chúng tôi làm gì?"
Tôn Liên Thành cười nhìn Bàn tử nói: "Tôi hy vọng các người giúp tôi giết ông ta, cho nên tiểu Thất cô nương, tôi biết lần này ấn tượng của cô về tôi rất tệ, nhưng nếu tôi dùng đầu của ông nội tôi để chuộc tội với cô tôi nghĩ chắc cô sẽ tha thứ chứ?"
Lời của Tôn Liên Thành khiến tôi cảm thấy vô cùng bàng hoàng. Tôi đột nhiên cảm thấy tình hình nhà họ Tôn vô cùng phức tạp, phức tạp tới mức tôi không thể nhìn thấu được. Dường như bọn họ từ trong ra ngoài đều toát ra một sự kỳ quái đáng sợ.
"Chắc anh thấy rất kỳ lạ tại sao tôi lại nói vậy, nhưng yên tâm đi, tôi chắc chắn không chỉ đơn thuần vì muốn lấy lòng tiểu Thất cô nương, chuyện tôi muốn giết ông ta đã không phải ngày một ngày hai rồi." Thứ mà Tôn Liên Thành uống là bia, một hơi uống hết cả một lon sau đó vò nát cái lon nói với tôi.
Không hiểu tại sao tôi đột nhiên nghĩ đến cảnh các đại gia đình giàu có tranh giành tài sản, thậm chí còn nghĩ đến việc các hoàng tử tranh giành hoàng vị trong các bộ phim. Tôi nói: "Tại sao anh lại nghĩ vậy? Muốn tranh giành nắm giữ quyền lực của nhà họ Tôn sao?"
"Tôi không có hứng. Ông ta đáng chết, không đáng sống trên đời này, không phải vậy sao?" Tôn Liên Thành cười lạnh nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận