Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 488: Chết Dưới Hoa Mẫu Đơn (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Cô ta cười khúc khích một tiếng rồi rời khỏi tôi, còn trong miệng tôi thì lại ngậm thứ nước trà này, nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong, cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn cô ta. Kết quả cô ta nhướn mày một cái, dùng ngón tay chỉ chỉ vào tôi rồi nói: "Diệp Kế Hoan, nếu như cậu uống chén trà này, chuyện gì cũng dễ bàn, còn nếu như cậu dám phun nó ra, tôi sẽ vứt cậu ra khỏi viện tử ngay."
Tôi lấy quyết tâm, mắng thầm, đại lão gia tôi đây không ra oai thì các người coi tôi là mèo con đấy à? Tôi bèn nuốt nước trà xuống một cái ực, sau khi nuốt xong tôi còn chép miệng nói: "Thật muốn thêm một ly nữa quá!"
Tôi dần dần hiểu ra, bọn họ dám trêu ghẹo tôi như vậy, chẳng qua là vì tôi quá e thẹn, cho nên tôi càng tỏ ra căng thẳng, thì ngược lại họ sẽ càng đắc ý. Chuyện này chắc chắn là làm tổn thương đến lòng tự tôn của đàn ông, cho nên tôi muốn Liễu Thanh Từ ngoan ngoãn một chút, không nên như vậy, cách tốt nhất đó chính là để gậy ông đập lưng ông, cô phóng khoáng, tôi còn phóng khoáng hơn cô!
"Cậu còn dám uống nữa sao?" Liễu Thanh Từ nhìn tôi nói.
"Có gì mà không dám?" Tôi đứng dậy, trên mặt mang một vẻ bất cần đời mà Tiểu Thất đã dạy cho tôi, cười rồi nói.
Liễu Thanh Từ khẽ nâng chén trà lên, đặt một chân lên trên khay trà, chiếc áo ngủ rất mềm, bởi vì cô ta gác chân lên nên nó lập tức lật lên, chiếc chân thon thả trắng nõn nà chắc chắn cho người ta một hiệu ứng thị giác rất lớn, cô ta lại một lần nữa nâng một chén trà lưu ly lên, ngẩng đầu, trực tiếp rót trà vào trong miệng mình.
Nước trà cứ như vậy men theo làn da của cô ta mà chảy xuống.
Chảy qua chiếc xương quai xanh xinh đẹp của cô ta, chảy vào bên trong chiếc áo ngủ màu trắng, chiếc áo ngủ thấm nước, dính lên người cô ta, thậm chí còn trở nên trong suốt, cảnh sắc bên dưới chiếc áo ngủ như ẩn như hiện.
Liễu Thanh Từ liếm môi một cái, nheo nheo đôi mắt nhìn tôi rồi nói: "Còn dám uống không?"
Nói thật, lòng nhiệt huyết ban nãy của tôi đã bị dập tắt rồi, đương nhiên không thể nào chịu được sự mê hoặc như thế này, mặc dù trong lòng đã thầm niệm không biết bao nhiêu lần không tức là sắc, sắc tức là không, nhưng lần này tôi vẫn thấy máu huyết sục sôi.
Tôi cắn chặt răng, bước qua đó, kéo cô ta vào trong lòng mình, tuy ông đây đúng thật là trai tân, nhưng cũng không phải là người chưa trải sự đời, bài học bước dạo đầu thì tôi tôi với Hàn Tuyết không biết đã luyện tập biết bao nhiêu lần, thậm chí lần này tôi muốn thể hiện mạnh bạo hơn một chút, tôi nắm lấy cổ áo chiếc áo ngủ của cô ta, dùng sức một cái, chỉ nghe thấy một tiếng xé toạc, chiếc áo ngủ vậy mà lại bị tôi xé ra từ cổ áo.
Bên trong cô ta không mặc gì, cho nên ngay lập tức, tất cả mỹ sắc đều ở ngay trước mắt tôi.
Vốn dĩ tôi còn muốn dọa cô ta chút, lúc này chắc chắn cô ta đã chùn chân rồi, kết quả người phụ nữ này cũng không hề ngăn cản, mà ngược lại còn yêu kiều ưỡn người ra, ánh mắt càng thêm khiêu khích mà nhìn tôi.
Nói thật, lúc này tôi cũng đã không tài nào chịu đựng nổi, tôi liền cúi đầu xuống, bắt đầu hôn từ cổ cô ta hôn xuống.
Nếu là uống trà!
Thế thì tôi sẽ uống một cách ngon lành cho cô xem!
Sau khi tôi đang thật sự làm tới, tôi phát hiện làn da trắng của cô ta lại trở nên ửng hồng, thậm chí vẻ ngoài của cô ta, da gà đã nổi lên khắp người. Ánh mắt một người thì còn có thể nói dối, nhưng phản ứng thành thật của cơ thể thì lại không thể nào bán đứng cô ta được. Tôi biết thật ra bây giờ cô ta cũng đã trở nên căng thẳng, mà cô ta càng căng thẳng thì tôi lại càng phải tỏ ra bình tĩnh, tôi thậm chí còn tăng thêm tốc độ hôn xuống dưới, ngay vào lúc tôi sắp hôn lên cái chỗ mà muốn ngậm trong miệng nhất, cô ta đột nhiên đẩy tôi ra một cái.
Cô ta đẩy tôi ra, tôi lại chẳng thấy có gì kì lạ, thật ra nếu như cô ta không đẩy tôi ra, tôi không biết tiếp theo nên làm thế nào nữa, chẳng lẽ sẽ nhập nhằng giao phó sự trong trắng mà tôi đã gìn giữ bao nhiêu năm tại đây sao?
Cô ta kéo lấy áo ngủ, che lại cái gì nên che, hai gò má trên mặt còn ửng hồng một cách mê người, cô ta trừng mắt một cách hung dữ với tôi rồi nói: "Cậu thật là to gan!"
Tôi học theo cái kiểu nhún nhún vai của Tôn Liên Thành rồi nói: "Người đẹp đã có ý, chẳng lẽ tôi có thể phụ lòng sao? Mỹ cảnh như vậy, trà ngon như vậy, tôi mà lãng phí, chẳng phải là phung phí của trời sao?"
"Cậu không biết tôi là ai sao? Cậu không sợ chết à?" Con người cô ta lật mặt nhanh như lật sách, lại bắt đầu cười rồi nói với tôi.
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu mà!" Tôi cười nói.
"Tỷ tỷ của tôi rất muốn thu nhận cậu, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, nhóc con, sớm muộn gì cậu cũng thành "rau" của tôi thôi." Cô ta nói.
"Được rồi được rồi, đừng giả vờ nữa, rõ ràng không phải là người như vậy mà cứ tỏ vẻ là có ý gì chứ? Nói cho cô biết nhé, tuy là tôi cũng đang giả vờ, nhưng mà để thật sự thoát khỏi những chuyện thế này, phụ nữ lúc nào cũng chịu thiệt, tôi đây dù có thế nào thì cũng đều có lợi, cho nên có gì thì mau mau nói ra đi, còn nếu muốn đại chiến ba trăm hiệp, tôi lúc nào cũng chơi với cô được! Dù sao thì tôi cũng đã nhịn lâu như vậy, cũng đã chịu đủ rồi!" Tôi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận