Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 534: Dùng Trái Tim Lắng Nghe Âm Thanh (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Đương nhiên tôi hy vọng Liễu Thanh Tư bao gồm cả bọn họ tôn sùng thành kính với thần, điều này cũng đồng nghĩa với việc họ tôn trọng thành kính tôi, nhưng tôi cũng rất xót xa khi nhìn thấy sự mê muội ngu ngốc của bọn họ. Thực ra tôi vẫn luôn cho rằng kể cả tôi có không giống người bình thường thì cũng chỉ là một chủng tộc khác mà thôi, cho nên bây giờ tôi thực sự không thể hiểu được hành động của bà ấy. Bà ấy có thể nghe được tiếng thần linh chỉ dẫn? Hay đó chỉ là chìm đắm trong ảo giác của bà ấy?
Điều tôi biết rõ nhất bây giờ là lão thái thái lập tức phải xử lý vết thương nhưng tôi không làm được, không hoàn toàn bởi vì Liễu Thanh Tư ngăn tôi, mà là cơ thể tôi đã không chịu sự khống chế của tôi nữa. Một mặt tôi không tin bọn họ, một mặt có một tiếng nói trong đầu nói với tôi họ đang thực hiện một nghi thức tôn giáo.
Các Lạt ma vẫn tiếp tục niệm kinh mà lão thái thái vẽ rất chậm, bà ấy dường như vừa lắng nghe một chút rồi lại vẽ một chút. Tôi nhìn tấm da cừu trắng, lão thái thái đã dùng máu vẽ lên tấm bản đồ trông vô cùng phức tạp, nhưng cũng trông rất giống.
Khoảng mười mấy phút sau Trác Mã lão thái bỗng nhiên che mặt lại rồi hét lên một tiếng thảm thiết, các Lạt ma theo tiếng hét này mà càng gia tăng tốc độ đọc kinh. Lão thái thái giãy giụa và co giật trên mặt đất một lúc, bà ấy muốn đứng dậy vẽ bản đồ còn dang dở, nhưng sau khi quỳ xuống, vẻ mặt bà đột nhiên chuyển từ đau đớn sang nhẹ nhõm và như được giải thoát.
Nhìn bà ấy như vậy lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên bởi dường như bà ấy nhìn thấy thứ gì đó, thậm chí có thể là vị thần uy nghiêm mà bà ấy tôn sùng đang ở ngay trước mắt.
Bà ấy nói thêm một câu gì đó rồi quỳ sụp xuống đất không động đậy. Tôi cầm tay Liễu Thanh Tư hỏi: "Trác Mã lão thái nói gì vậy?"
"Bà nhìn thấy chân thần, bà nói chân thần mở rộng vòng tay ôm bà ấy, giống như năm bà ấy mười tám tuổi vậy." Liễu Thanh Tư nói.
Tôi mở miệng định nói đây là do lão thái thái đang trong ảo giác nhưng tôi cảm thấy nếu tôi nói ra điều này thì sẽ thật tàn nhẫn. Suy ngẫm từ một góc độ khác mà nói thực ra Trác Mã lão thái thái là một người cố chấp và mê muội trong tình cảm, cái tình cảm mà bà ấy đối với thần đã vượt quá sự cống hiến bình thường của một thánh nữ đối với thần chỉ bởi một giấc mộng, bởi vì sự chiếu cố mà thần linh ban cho hoặc trong thâm tâm bà ấy chân thần sớm đã trở thành người đàn ông của bà.
Đột nhiên lúc này các Lạt ma dừng niệm kinh, Lạt ma ngồi đầu tiên lắc đầu nhìn Liễu Thanh Tư. Liễu Thanh Tư đứng dậy xông về phía Trác Mã lão thái thái, tôi cũng lập tức đứng dậy. Trác Mã lão thái thái lúc này mắt nhắm nghiền thần thái rất an tĩnh.
Bà ấy cầm lấy tấm bản đồ từ dưới đất lên nhét vào trong tay tôi, miệng lẩm nhẩm nói gì đó. Liễu Thanh Tư dịch lại cho tôi: "Bà nội nói thần linh nói với bà con đường phía trước không cần bản đồ, đợi cậu tới đó bạch long ở nơi đó sẽ tự khắc chỉ đường cho cậu."
"Nói với bà là tôi cám ơn bà, chúng ta sẽ đưa bà tới đó. Tôi cũng sẽ truyền đạt tới thần tình yêu và sự ngưỡng mộ của bà dành cho thần." Đôi mắt tôi rưng rưng nói.
Liễu Thanh Tư dịch những gì tôi nói cho bà, trên mặt lão thái thái lúc này lộ ra nụ cười và sự an yên. Lão Thái Thái nắm tay tôi để tay tôi lên tay của Liễu Thanh Tư rồi lại nói thêm vài câu nữa.
Khuôn mặt đẫm nước mắt của Liễu Thanh Tư đột nhiên đỏ lên.
"Bà nói bà nhìn thấy tương lai của chúng ta. Chúng ta, còn cả một đứa trẻ đang ngồi dưới ánh nắng." Liễu Thanh Tư nói.
Sau khi nói xong câu này tôi cảm giác bàn tay Trác Mã lão thái thái đang nắm tay hai chúng tôi dần trở nên không còn lực, nụ cười an yên vẫn ngự trên khuôn mặt bà. Các Lạt ma bước tới đỡ lão thái thái từ trong tay Liễu Thanh Tư nhưng cô ấy ôm lão thái thái rất chặt không chịu buông.
Sau cùng tôi phải nói với Liễu Thanh Tư: "Nên để Trác Mã lão thái thái yên nghỉ rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận