"Anh hai, Trần Đông Phương, Bàn Tử, em ở đây!" Tôi hét lên với bên kia, tôi cũng không biết là họ có nghe thấy không, lúc này tôi bắt buộc phải tự cứu mình, tôi lấy mấy lá hoàng phù mà Bàn Tử đưa cho tôi, đây là thứ mà tôi sắp lấy làm bùa hộ mệnh, bởi vì tôi thấy chỉ cần tôi thắp hồn đăng lên là không còn sợ bất cứ thứ gì nữa, điều quan trọng nhất đó là, tôi cảm thấy chỉ cần tôi thắp hồn đăng, là có thể trao đổi được với thứ ở đây.
Nhưng Bàn Tử này là Bàn Tử giả, lá hoàng phù này đương nhiên cũng là hoàng phù giả, tôi lấy ra rồi nhìn thử, chỉ là mấy miếng giẻ, lúc này tôi nghiến răng một cái, sờ đến con dao găm chỗ thắt lưng, Trình Giảo Kim có rìu tam bảng, tôi có kỹ năng rìu nhị bảng, một là thắp hồn đăng, hai là đổ máu, bây giờ thắp hồn đăng thì không thể rồi, vậy thì tôi chỉ còn một cách là cho chảy máu thôi.
Ngay vào lúc tôi rút con dao găm ra tính cho chảy máu, bên cạnh tôi đột nhiên vang lên một giọng nói: "Đừng."
"Anh hai!" Tôi lập tức kêu lên, nhưng tôi nhìn bốn phía xung quanh, sau lưng ngoại trừ Bàn Tử đang còn kéo tôi ra, thì căn bản là tôi không nhìn thấy bóng dáng của anh trai tôi đâu cả.
"Anh đang ở đâu?" Tôi hỏi.
"Em đừng quan tâm anh đang ở đâu, Bàn Tử ở phía sau lưng em, không phải là do Lạt Ma đó hóa thành đâu, mà là tâm ma của Bàn Tử, có biết vì sao anh muốn phá hủy con mắt đó không? Không phải là vì con mắt đó có thể nhìn thấy được thứ ở bên trong khối vàng, mà là vì ở bên dưới con mắt đó sẽ nhìn thấy được dáng vẻ của bản thân ở sâu trong tâm hồn mình, em có hiểu không? Sâu thẳm trong tâm hồn Bàn Tử, chính là muốn giết chết em." Giọng nói của anh trai tôi nói.
Dường như trong một khoảnh khắc tôi đã hiểu được ý của anh trai tôi, nhưng mà hình như cũng không hiểu lắm, vậy giống như tôi nhìn thấy cái người toàn thân mặc áo giáp bằng vàng kia, thì đó là dáng vẻ mà tôi muốn trở thành từ sâu trong lòng tôi sao?
Vừa nghĩ đến đây, tôi liền thấy giật mình.
Thật ra hình như là đúng như vậy thật, lúc mà tôi biết được tôi có mối liên quan với cái người mặc áo giáp vàng kia, đặc biệt là khi tôi nhận được sức mạnh không gì sánh được khi thắp hồn đăng, thật ra từ sâu trong lòng tôi vẫn luôn có một giọng nói, đó là trở nên mạnh hơn, sớm tới ngày thắp hồn đăng, sớm trở thành người mặc chiến giáp chinh chiến khắp nơi.
Sức mạnh to lớn đó mỗi lần chỉ cho tôi được hưởng trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng chắc chắn nó giống như một loại thuốc đã khiến tôi bị nghiện.
Cho nên tôi nhìn thấy người đó, không phải là người ở bên trong khối vàng, mà là thứ tự có trong lòng tôi ư?
Cho nên, thứ mà Bàn Tử nhìn thấy thông qua con mắt đó, thật ra là một phiên bản khác của anh ta, ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn anh ấy, cũng chính là Bàn Tử bây giờ đang ở phía sau lưng tôi, muốn giết chết tôi.
Một lần nữa tôi đột nhiên nhớ đến dự cảm của tượng Bồ Tát, nghĩ đến câu nói của Trác Mã lão thái thái, tôi đột nhiên thấy buồn vô cùng, không ngờ Bàn Tử mới ban nãy vừa bộc lộ tình cảm huynh đệ của mình với tôi thật ra trong lòng lại có ý định muốn giết tôi.
"Nhưng mà em không cần phải cảm thấy khó chịu trong lòng, thật ra chuyện này không thể hiện được gì cả, anh đã từng đến Đạo Ngọc Hoàng, Bàn Tử này là một người mà Đạo Ngọc Hoàng chuyên tâm bồi dưỡng nhất, là được Đạo Ngọc Hoàng giao cho trọng trách, có thể trong thâm tâm cậu ta chỉ coi em như một đối thủ mà thôi. Có lẽ cậu ta cho rằng, em là hòn đá ngáng đường duy nhất để cậu ta trở thành người đứng đầu thiên hạ." Anh trai tôi nói.
"Bây giờ em nên làm thế nào đây?" Tôi hỏi.
Tuy anh trai tôi nói rằng Bàn Tử này không phải là Bàn Tử thật, nhưng bây giờ hắn đang kéo chân tôi, chuyện hắn muốn nhai nuốt tôi là chuyện thật, nếu không phải bây giờ tôi vẫn còn chút sức lực để giãy dụa, nói không chừng giờ hắn đã làm vậy với tôi rồi.
"Em nhắm mắt lại đi, gọi phiên bản của em mà em tưởng tượng đến, nếu như đến cuối cùng bắt buộc phải có một cuộc chiến, thế thì trước hết hãy tưởng tượng, lúc cuộc chiến này thật sự xảy ra thì sẽ như thế nào, bây giờ em nhắm mắt lại ngay đi, đừng quan tâm đến cái tên Bàn Tử ở phía sau em, em thử tưởng tượng một chút, giả sử như có một ngày, ở trên đỉnh núi Côn Luân, lúc chỉ có hai người là em với Bàn Tử, em sẽ đối mặt thế nào với người bạn quan trọng nhất cuộc đời này." Anh trai tôi nói rõ từng câu từng câu, giống như là những câu phù chú thôi miên vậy, khiến mắt tôi nặng trĩu, tôi nhắm mắt lại, từ từ thiếp đi, sau khi ngủ thiếp đi, tôi lập tức rơi vào trong một mộng cảnh.
Mộng cảnh này, giống hệt như anh trai tôi miêu tả, là ở trên đỉnh núi Côn Luân, núi Côn Luân nguy nga đồ sộ, đứng trên đỉnh núi Côn Luân, gió lạnh thổi vào mặt, đứng trên đỉnh núi cao nhất, nhìn thấy những ngọn núi khác đều nhỏ bé.
Tôi của lúc này, thân mặc giáp vàng, trên tay cầm một thanh kiếm, ở phía đối diện tôi, Bàn Tử mặc một thân đạo bào, cả người từ trên xuống dưới Tử khí đông lai (Tử khí đông lai; mây tím tới từ phía đông, truyện kể quan giữ cửa ải Hàm Cốc thấy có mây tím từ phía đông bay tới thì biết sắp có thánh nhân đi qua; quả nhiên sau đó Lão tử cưỡi thanh ngưu đi tới; chỉ: điềm báo; dấu hiệu may mắn; thuận lợi; sắp có điềm lành.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận