Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 383: Rắn Hai Đầu (4)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
"Dạo này anh cứ lạ lạ làm sao ấy nhỉ, không động đậy thì không chết à?" Tôi giương súng lên, chỉ muốn đến gần huyết nhân đó thêm nữa, tôi chắc chắn xả hết một băng đạn sẽ đánh được hắn.
Bàn Tử thì bất chấp tất cả, bây giờ anh ấy cũng không còn quá yếu ớt nữa, anh ấy đưa tay kéo tôi sang một bên, Lý Thanh thì lăn một vòng lộn nhào về phía bên kia, tình huống bây giờ đó là đại hòa thượng Liễu Truyền Chí đứng đối mặt với huyết nhân kia.
Đại hòa thượng Liễu Truyền Chí, ngay vào lúc này, đột nhiên lại quỳ xuống bái lạy với huyết nhân còn lại, hơn nữa còn mở miệng phát ra loại ngôn ngữ giống như người thanh niên kia nói khi thương lượng với Liễu Truyền Chí, tôi vừa nhìn tình huống này, liền cảm thấy hình như Bàn Tử nói cũng hơi có lý, tôi liền hạ thấp giọng hỏi Bàn Tử: "Bàn Tử, họ đang nói gì thế? Là âm văn à?"
"Không phải!" Bàn Tử khẽ lắc đầu rồi nói.
"Anh có hiểu được không?" Tôi hỏi.
"Không hiểu." Bàn Tử lắc lắc đầu, anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào Liễu Truyền Chí và huyết nhân kia, bây giờ trong lòng tôi cũng không hề có một chút tự tin nào, nhưng nhìn Liễu Truyền Chí với huyết nhân kia hình như là đang thương lượng với nhau, tôi thử đoán xem nội dung hai người họ nói với nhau là gì, bèn nói với Bàn Tử: "Bàn Tử, anh xem, tôi cũng xem như là người được đại hòa thượng này mời lên thuyền, nói theo kiểu ly gián khiêu khích mà thằng oắt con kia nói, thì Liễu Truyền Chí muốn đưa tôi đi gặp Long Vương, anh xem, liệu có phải Liễu Truyền Chí đang nói với huyết nhân kia, tôi là khách của Long Vương, khách quý, bảo hắn ta đừng giết tôi không?"
Ngay vào lúc chúng tôi cho rằng sự việc có cơ hội xoay chuyển, huyết nhân này vậy mà lại không thèm quan tâm đến Liễu Truyền Chí đang quỳ trước hắn, mà lại xông về phía chúng tôi, Liễu Truyền Chí kia bèn đứng dậy, chân khẽ đạp lên cây sậy một cái, cả người đều bay lên trên thuyền chắn ngay trước mặt của huyết nhân kia, huyết nhân cực kì không hài lòng với Liễu Truyền Chí đang đứng chắn trước mặt hắn ta, liền tung ra một cú đấm, cú đấm này, cứ vậy mà đấm rơi một cánh tay của Liễu Truyền Chí.
"Tại sao ông ta không đánh trả chứ?!" Tôi nói với Bàn Tử.
"Nếu như nơi này là nơi mai táng các đời môn chủ của Quỷ Đạo, Liễu Truyền Chí là người trước Quách Trung Dung, cũng chính là môn chủ đời thứ hai tính từ dưới lên của Quỷ Đạo, huyết nhân kia là tổ tiên tiền bối của ông ta, ông ta dám động thủ sao? Khi sư diệt tổ!" Bàn Tử nói.
"Đã thành ra bộ dạng như thế rồi mà còn nói cái gì khi sư diệt tổ nữa hả, còn không đánh lại nữa là sẽ bị đánh chết đấy!" Tôi nói.
Tình hình thực tế cũng đúng là như vậy thật, huyết nhân đó giống như là chủ nhân mất hết tính người, cộng thêm việc Liễu Truyền Chí hoàn toàn không hề đánh trả, mỗi một cú đấm của hắn ra, đều có thể đánh rơi một miếng thịt trên người của Liễu Truyền Chí, có thể thấy cú đấm đó mạnh như thế nào, nếu như một cú đấm này mà đấm lên trên người tôi, đoán chừng có thể đánh tôi thịt nát xương tan ngay lập tức.
Cuối cùng, đại hòa thượng Liễu Truyền Chí này cứ vậy mà bị huyết nhân kia đánh chỉ còn lại một cái đầu.
Huyết nhân đó đá một cái, đá cái đầu của Liễu Truyền Chí sang một bên, ban nãy Liễu Truyền Chí không nói thì còn được, giờ vừa nói, mục tiêu của huyết nhân kia, vậy mà lại đi về phía chúng tôi.
Thứ tôi có thể cảm nhận được, chính là sự tuyệt vọng.
"Bàn Tử, không còn một lá bùa nào luôn hả? Bùa thắp đèn cho tôi cũng không có luôn sao?" Cả người tôi phát run cầm cập hỏi Bàn Tử.
"Hết rồi." Bàn Tử đứng chắn phía trước mặt tôi.
Lúc này, mùi máu tanh nồng đã bốc lên không thể chịu nổi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy huyết nhân kia đã bước đến trước mặt tôi, ngay vào lúc này, cái đầu của Liễu Truyền Chí đó đột nhiên bắt đầu nói một loại ngôn ngữ khác, mấy lời này tôi đương nhiên là không hiểu, nhưng Bàn Tử vậy mà lại nghe hiểu được! Anh ấy dập đầu với cái đầu của Liễu Truyền Chí rồi nói: "Đa tạ tiền bối cứu mạng!"
Nói xong, anh ấy hét lên với Lý Thanh: "Dao găm!"
Lý Thanh phản ứng rất nhanh, vung tay một cái vứt con dao găm qua, Bàn Tử phi thân đón lấy, đồng thời kéo tôi một cái, giúp tôi né được một cú đấm đang nhào tới, sau đó anh ấy anh chóng cứa một đường lên trên cánh tay tôi, lập tức có một thanh kiếm máu bay lên.
Vết thương trên tay tôi còn chưa liền lại, trên cánh tay lại có thêm một đường nữa, tôi kêu lên với Bàn Tử: "Không thắp hồn đăng, máu không biến thành màu vàng, không có ích gì đâu!"
"Trông mong gì được vào cậu!" Bàn Tử thét lớn một tiếng.
Ngay sau khi Bàn Tử vừa dứt lời, con cự xà hai đầu kia chuyển động thân mình bò ra ngoài, hai cái đầu của nó ngẩng lên cao, há to miệng, phát ra một tiếng rít đinh tai nhức óc.
Sau âm thanh này, huyết nhân kia giống như là sợ hãi, ngồi thụp xuống trên đất cuộn lại thành một cục.
Con cự xà lại kêu lên một tiếng, huyết nhân đó liền đứng dậy, bước vào bên trong khoang thuyền, tất cả những chuyện này xảy đến một cách quá đột ngột, tôi cũng ngỡ ngàng, Bàn Tử cũng ngồi thừ cả người.
Nhưng huyết nhân đó đã đi rồi, mà con rắn hai đầu này thì lại bò về phía tôi.
"Quỳ xuống!" Bàn Tử nói.
Còn chưa đợi tôi quỳ xuống.
Con rắn hai đầu đó lại nằm xuống ngay trước mặt tôi.
Cuộn lại thành một vòng tròn.

Bình Luận

0 Thảo luận