Nghe Liễu Thanh Từ nói lão Lục lưng gù không sao, cả người Trần Đông Phương lúc này mới nhẹ nhõm, Bàn Tử gãi đầu nói: "Cmn cái cảm giác này đúng là không thoải mái thật nha, sao mà Bàn gia tôi cứ cảm thấy chúng ta bận bịu lâu như vậy, càng bận thì càng thụt lùi thế? Vốn dĩ đang yên đang lành, lần này đi đến Lý gia một chuyến, Bàn gia tôi còn tưởng được hưởng bóng mát dưới cây cao bóng cả, ai dè ngược lại lại bị người ta xỏ mũi dắt đi? Người phụ nữ đó có đáng tin không?"
"Bây giờ chỉ có thể tin thôi." Trần Đông Phương nói.
"Cmn đúng là ấm ức quá đi!" Bàn Tử mắng.
"Được rồi Bàn Tử, đừng nói nữa, tập quen là được." Tôi cười khổ nói.
_Tình hình bây giờ cũng đã được làm rõ kha khá, hành động này của Lý Trấn Quốc tuy là có hơi khốn nạn, nhưng mà cũng coi như là có thể tha thứ được, tôi cũng lười chấp nhặt với ông ta, nhưng mà tâm lý của Tiểu Thất còn chưa trưởng thành, Bàn Tử giống như mới trải qua một trận hỗn chiến, còn suýt chút nữa bị tóm thì lại suy nghĩ thông suốt hơn, vậy mà lại không màng gì cả đứng ra an ủi tiểu Thất, Thu Ly đi lên lầu tìm một căn phòng rồi đánh một giấc, dưới lầu chỉ còn lại tôi, Trần Đông Phương với cả Lý Thanh, Trần Đông Phương đưa cho tôi một điếu thuốc rồi nói: "Có phải là thấy mơ hồ rồi không?"
Tôi khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, cmn bây giờ cháu cũng không phân biệt rõ được ai là người tốt ai là người xấu nữa rồi, cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì nữa!"
Trần Đông Phương cười khổ, nói: "Cháu quen rồi thì tốt, chú hiểu cảm giác này của cháu, việc này cũng giống như là con cháu của Trần gia đến bây giờ cũng không rõ tổ tiên của Trần gia là Trần Cận Chi rốt cuộc muốn làm gì."
"Giải thích một chút đi, nếu không thì trong lòng cháu thấy khó chịu lắm." Tôi nói.
Trần Đông Phương khẽ gật đầu, ông ấy nói một cách chậm rãi: "Thật ra sự việc bây giờ đã vô cùng sáng rõ rồi, ít nhất có thể chứng minh được Lục gia và Diệp Giang Nam có mục đích giống nhau, đó chính là vì cháu, còn về người đó, ông ta chẳng qua là để muốn sống mà thôi. Mục đích này thì đơn giản, nhưng điều mà chú không hiểu nhất đó là thái độ của đạo Ngọc Hoàng, họ đã từng cùng với Lưu Bá Ôn bảo vệ cháu, nhưng tại sao bây giờ lại hận cháu như vậy? Trước đây chú nghĩ rằng, có lẽ họ sợ rằng khi cháu lớn lên sẽ ảnh hưởng đến địa vị của họ, nhưng bây giờ xem ra thì không giống như vậy lắm."
"Đúng, chính là như vậy, mấy cái người ở Đạo Ngọc Hoàng này, khiến cháu bây giờ thấy rất bối rối. Cháu không hiểu, tại sao có gì muốn nói thì lại không nói hết cả ra, đều là người lớn cả rồi, có chuyện gì thì cứ thương lượng thôi có phải không?" Tôi nói.
"Có một số thứ không thể nói được, đi ngủ đi, đợi đến ngày mai Liễu Thanh Từ đến." Trần Đông Phương Đứng dậy nói.
Tôi khẽ gật đầu, cũng không muốn nói thêm nữa, đối với chuyện này, thật ra bây giờ tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thật ra từ sâu trong lòng tôi đều hiểu rõ, bây giờ thứ chống đỡ để tôi có thể tiếp tục đi tiếp không phải là bí mật của Quỷ Đạo, không phải là dòng máu màu vàng trong người tôi, mà là mối quan hệ giữa Hàn Tuyết và Quan m nghìn tay, bởi vì Hàn Tuyết chính là con đường lui sau khi tôi buông bỏ mọi thứ, sau khi phát hiện ra cô ấy có mối liên quan với Quan m nghìn tay, cũng đồng nghĩa với việc đã triệt để chặt đứt đường lui của tôi.
_Mãi cho đến buổi trưa ngày thứ hai, A Vượng cùng với Liễu Thanh Từ cùng đi đến, còn có mấy Lạt Ma đến theo nữa. A Vượng nói không sai, cái thôn này đều là do Liễu Thanh Từ vẫn luôn tài trợ, sau khi các thôn dân biết được Liễu Thanh Từ đến đây, mấy người dân tộc Tạng đó đều bước ra chào đón cô ta, ánh mắt của mọi người nhìn Liễu Thanh Từ đều dịu dàng và chân thành, đặc biệt là mấy đứa trẻ con, chúng vây xung quanh Liễu Thanh Từ và nói tiếng Tạng mà chúng tôi nghe không hiểu. Có thể thấy, mấy đứa nhỏ rất thích cô gái điềm tĩnh và xinh đẹp này, mà lúc này Liễu Thanh Từ mặc một bộ đồ chiến đấu, tuy không dễ thương xinh đẹp như lúc mặc sườn xám, nhưng cô ta đứng giữa đám trẻ con tươi cười một cách hồn nhiên thì cũng có một sức hút kiểu khác.
A Vượng bước đến bên cạnh chúng tôi, ánh mắt ông ta nhìn Liễu Thanh Từ, trong mắt đều là sự sùng bái, tôi hỏi ông ấy: "Người dân tộc Tạng gọi Liễu Thanh Từ là gì?"
"Bồ Tát. Trong lòng các thôn dân, tiểu thư chính là Bồ Tát thánh thiện nhất." A Vượng nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận