"Trời mợ! Bàn Tử anh đùa cái gì vậy hả?" Tôi cũng bị dọa một trận, trong khi ánh mặt trời đang chiếu rọi trên cao như vậy, bạn nói với tôi rằng cái thứ ở bên trong chiếc quan tài cũ được chôn ở dưới đất nhiều năm như vậy vẫn còn sống? Chẳng phải là bạn đang kể chuyện cười xuyên lục địa đó sao?
"Bàn gia tôi giống như đang giỡn với cậu lắm sao? Không tin thì cậu qua đó nghe thử đi, cái thứ ở bên trong vẫn còn có tiếng hít thở đấy!" Bàn Tử nói với tôi.
Tôi còn đang tính mò qua đó để nghe thử, ai ngờ ngay vào lúc này, cái nắp quan tài của chiếc quan tài gỗ đó đột nhiên bay lên kêu vèo một cái, sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng phù phù, một bóng người ở trong quan tài bật ngồi thẳng dậy!
Vào lúc nhìn thấy cái bóng người này, cả người tôi đều thấy nghẹt thở, đây đúng là một người sống! Cả người gầy đét, tóc tai râu ria đều rất dài, lúc thật sự nhìn kỹ lại, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận ra được người này với Hàn lão gia có mấy phần giống nhau về tướng mạo.
"Ông còn không mau quỳ xuống với cha ông!" Lúc này, Bàn Tử kêu lên với Hàn lão gia đã ngã quỵ.
Hàn lão gia lúc này thốt ra một tiếng kêu đau đớn, tôi thử đoán chừng tuổi tác của ông ấy, ít nhất cũng phải bảy tám chục tuổi rồi, bây giờ kêu lên với ông lão đột nhiên ngồi bật dậy ở bên trong quan tài: "Cha! Con sai rồi, con sai rồi, con xin lỗi cha!"
"Chuyện này! Chuyện này là sao?" Hàn Cát Lỗ cũng giật mình, nhưng mà mấy anh em của ông ấy lại quỳ xuống hết cả, Hàn Cát Lỗ cũng bất lực mà quỳ xuống với cái người ở bên trong quan tài kia.
"Cha của ông, vì muốn sức mạnh phong thủy được gia tăng nhanh chóng, mà đem ông nội ruột của ông đi chôn sống đó!" Bàn Tử nói.
Mấy anh em của Hàn Cát Lỗ, người nào người nấy gương mặt đều khó coi, Hàn lão gia thì cúi sát đầu xuống đất, dập đầu đến chảy cả máu.
"Hàn Cát Lỗ, giờ thì ông đã hiểu rồi chứ? Cha của ông trăm phương ngàn kế không để cho ông động vào ngôi mộ này, ngoài việc sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ra, còn có một sự thật khác nữa đó là sợ bị lộ ra chuyện ông ta chôn sống cha ruột của mình!" Bàn Tử nói.
Lúc này, tôi kéo kéo Bàn Tử nói: "Được rồi Bàn Tử, mấy chuyện này chúng ta đều biết cả rồi, Hàn lão gia đại nghịch bất đạo, nhưng mà cmn anh cũng phải giải thích một chút đi chứ, cho dù là người đã bị chôn sống, nhưng mà lâu như vậy rồi tại sao vẫn còn sống thế?"
Bàn Tử hạ thấp giọng rồi nói: "Cái này tôi mới không biết đó, cho nên mới câu giờ này, cậu tưởng Bàn gia tôi khoái chí mà đi vạch trần ông già đó lắm hả?"
Hàn lão gia với mấy anh em nhà họ Hàn vẫn đang còn quỳ trên đất.
Người kia đứng dậy ở trong quan tài, cứ đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, nếu như nhìn từ phương diện này, hình như vẫn không có gì nguy hiểm. Bàn Tử bước lên phía trước, một tay cầm hoàng phù, nói với ông lão đó: "Được rồi, con của ông cũng đã nhận sai với ông rồi, ông cũng không có chết oan uổng, cháu nội của ông cũng đã làm quan to, cả Hàn gia trang cũng nhờ cháu của ông mà cũng được sung túc, con người cả đời chẳng phải là mong con cháu thành đạt sao? Ông chết cũng không oan uổng, như vậy đi, nếu như ông bằng lòng, bây giờ Bàn gia tôi niệm kinh siêu độ cho ông, còn nếu như ông không muốn, thì hãy lắc đầu với Bàn gia tôi, có được không?"
Ông lão đó nhẹ cử động cái đầu, hình như ông ấy muốn nói với Bàn Tử gì đó, nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên có một tia sét từ trên trời giáng xuống, tia sét này đánh lên trên người của ông lão này, Bàn Tử hét lên một tiếng rồi phóng ra xa, sau đó, tôi liền cảm thấy một trận mùn cưa với cả máu thịt bay tứ tung, lúc tôi định thần nhìn lại, ông lão đó, ngay cả cỗ quan tài gỗ đã bật nắp kia đều đã bị tia sét đó đánh cho cháy thành tro bụi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, trời quang mây tạnh thế này, trời xanh đến mức một đám mây cũng không có, thì sấm sét ở đâu ra?
"Chẳng lẽ ông lão này vẫn còn sống, chuyện này làm tổn hại đến thiên hòa, cho nên trên trời mới giáng thiên lôi xuống để đánh ông ấy?" Tôi hỏi.
"Cái này mà cậu cũng có thể nghĩ ra được hả? Đúng là trẻ con dễ dạy!" Bàn Tử nói.
Nhưng mà Bàn Tử vừa nói xong câu nói này, anh ấy lại ngẩng đầu lên, tôi cũng ngẩng đầu đưa mắt lên trời nhìn theo Bàn Tử, chỉ cảm thấy ban nãy bầu trời còn nắng chói chang, trong phút chốc vậy mà lại đột nhiên có mây đen giăng khắp chốn, từng đám từng đám mây đen che lấp cả mặt trời, vốn dĩ là trời nắng trong xanh, sau khi từng đám mây đen kéo đến, bầu trời bắt đầu trở nên vô cùng xám xịt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận