Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 292: Phong Thủy (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Trải qua đợt sóng gió này, thật ra trong lòng tôi đã hiểu được một đạo lý, quyền lợi đương nhiên là đáng ngưỡng mộ, nhưng thực lực của bản thân cũng vô cùng quan trọng, trái ngược với anh trai tôi và Bàn Tử, tôi vẫn còn rất yếu, nếu như hôm nay không có chuyện tôi bị Lưu Phá Quân đánh gục, tất cả mới được gọi là hoàn mỹ, giá như hôm nay tôi có được bản lĩnh như anh trai tôi, hoặc căn bản là không cần đến mức Bàn Tử phải gọi điện thoại cho cô em họ mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tên kia.
Nhưng băng dày ba thước không phải vì rét có một ngày, tôi cũng biết rằng những chuyện này thì không thể gấp được, thậm chí bây giờ tôi còn có một sự kích động đó là kéo Bàn Tử đi thắp lại Thiên Đăng trên vai trái của tôi, bởi vì tất cả những manh mối hiện nay đều hướng đến việc nếu như tôi thắp lại Thiên Đăng đã bị tắt mất này thì tôi sẽ trở nên không còn bình thường như vậy nữa, nhưng tôi lại không dám, Bàn Tử tuyệt đối cũng sẽ không dám.
Tình huống hiện nay đó là, thật ra tôi sống trong một thế cục mà cha tôi và ông nội đã bày ra trước cả khi tôi được sinh ra, dựa vào năng lực và sự khôn ngoan của cha tôi và ông nội, khi nào tôi thắp lại hồn đăng, khi nào thể hiện ra sự bất phàm mà họ cho là như vậy, tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của họ hết, mà kế hoạch đó không những có liên quan đến Quỷ Đạo, mà còn có liên quan đến xung đột lợi ích của nhiều bên, đó là con người to gan lớn mề như Bàn Tử đây cũng chỉ có thể tuần tự làm từng bước một chứ không dám vượt quá giới hạn một chút nào.
Bây giờ ánh mắt của dì lớn của Hàn Tuyết và thằng con trai tên là Khải Khải kia nhìn tôi rất là kì lạ, thật ra tôi cũng không nói là tôi sẽ tìm họ để mà châm chọc, khiêu khích lại, những gì dì lớn của Hàn Tuyết thể hiện cũng không có gì là quá đáng, còn về thằng nhóc con này thì có hống hách một chút, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa có nhiều lúc, tôi chẳng nói gì với họ cả, cái kiểu giáng đòn im lặng như thế này mới là đau nhất.
Ngay vào lúc này, chồng của dì lớn của Hàn Tuyết kéo thằng nhóc Khải Khải kia đến bên cạnh tôi, ngượng ngùng cười với tôi một cái rồi nói: "Diệp Tử có phải không, tôi là dượng của Hàn Tuyết, thằng bé này ngày thường được tôi cưng chiều đến phát hư, chuyện hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, cũng coi như là thay tôi dạy dỗ nó một trận, sau nay hai đứa cũng coi như là bà con họ hàng, ngày thường nếu như cậu có thời gian thì giúp tôi dạy bảo nó nhiều hơn một chút. Qua đây, xin lỗi anh của mày đi!"
"Bố!" Khải Khải đỏ mặt tía tai nói, chung quy cũng là một đứa trẻ, thật ra tôi đã có thể nhìn thấy được vẻ áy náy trên gương mặt của nó rồi, nhưng ở tầm tuổi này thì đang là lúc nó cần sĩ diện, chắc chắn là không chịu mở mồm.
"Không sao, đều là người nhà với nhau cả, hy vọng là chuyện không vui vẻ ngày hôm nay không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ người một nhà của chúng ta sau này." Tôi nói.
Dượng cả của Hàn Tuyết sững người một chút, có thể là trong ấn tượng của ông ấy, người trẻ tuổi mà có chống lưng thì đều sẽ vô cùng hống hách, cho nên không nghĩ rằng tôi lại dễ nói chuyện đến vậy, sau đó ông ấy vừa cười vừa đưa tay ra nắm lấy tay tôi rồi nói: "Chưa nói mấy cái khác, chỉ nói đến tấm lòng này thôi, Tuyết Nhi đã tìm đúng người rồi."
Sau khi họ hàng dây mơ rễ má của Hàn Tuyết chào tạm biệt, biểu cảm của mẹ Hàn Tuyết thì cũng còn được, nhưng sau khi mọi người đi rồi thì thì bố của Hàn Tuyết tỏ ra vô cùng cao hứng mà không cần che đậy, ông ấy vẫy vẫy tay với tôi rồi nói: "Đi, đi với ta lên lầu, để trao đổi thật lòng một số chuyện."
Ở trên lầu là phòng làm việc của bố Hàn Tuyết, phòng làm việc của ông ấy bài trí cũng rất có phong cách, bất kể là có đọc hay không, bên trên hai dãy kệ sách đều chứa đầy những sách, sau khi bước vào, chúng tôi ngồi lên trên sô-pha, bố của Hàn Tuyết đưa cho tôi và Bàn Tử mỗi người một điếu thuốc rồi nói: "Nói đi, chuyện ở Phục Địa Câu rốt cuộc là thế nào?"
Tôi với Bàn Tử nhìn nhau một cái, không ngờ rằng bố của Hàn Tuyết vậy mà lại tò mò về chuyện này, chẳng lẽ ông ấy cũng có tính toán gì trong đó sao? Bởi vì gần đây có nhiều chuyện xảy ra, trí tưởng tượng của tôi mà được khai thông một cái là không dừng lại được, thậm chí còn nghĩ Hàn Tuyết tình nguyện đến đó dạy học, sau đó tiếp cận tôi không lẽ là cũng có mưu đồ gì đó chứ?
Tôi lắc đầu một cái, kiềm chế cái trí tưởng tượng điên rồ này lại, nói: "Chú à, chú cũng tò mò về chuyện này sao?"
"Xem ra ý của hai cậu là không tiện nói ra, thôi vậy, tôi biết rồi, thế thì tôi cũng không hỏi nữa." Bố của Hàn Tuyết lại nói một cách có vẻ rất hiểu chuyện.
"Không phải đâu, chú, làm sao chú biết được chuyện ở Phục Địa Câu thế?" Tôi hỏi.
"Nói thừa, cậu thật sự cho rằng Mười hai hang quỷ ở đoạn sông Lạc Thủy, Tam Lý Đồn, Phục Địa Câu là chuyện gì đó bí mật lắm à? Dù sao thì tôi cũng được coi như là quan phụ mẫu, có thể không biết trong khu vực mà mình quản lý có những nơi mà người hay vật không được phép vào hay sao? Nếu như là những chỗ bình thường thì sớm đã dẹp yên cả rồi, chỉ có điều là ở trên có người từng dặn dò, phải mắt nhắm mắt mở cho qua, mọi người đều giả vờ như không biết mà thôi, ví dụ như chuyện mấy hôm trước có nhân vật lớn ở trên Bắc Kinh đến, lệnh giới nghiêm đều là do tôi đưa ra đó, tôi có thể không biết trong đó có bí mật được sao? Vốn dĩ tôi từng nghĩ đi đến đó xem thử, chỉ có điều là sợ chuốc họa vào thân mà thôi. Vốn dĩ chuyện này tôi không nên hỏi nhiều, nhưng nếu như bây giờ cậu đã sắp trở thành con rể của tôi rồi, tôi phải có trách nhiệm với nha đầu bảo bối của tôi chứ phải không?" Bố của Hàn Tuyết cười rồi nói, ở trong phòng làm việc này, con người ông ấy càng trở nên hiền hòa hơn, đến mức nói nhiều đến như vậy.
"Ông còn biết những chuyện gì nữa?" Bàn Tử nhìn bố của Hàn Tuyết rồi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận