Nếu như ban nãy Bàn Tử dùng thái độ quyết liệt khiến Trần Đông Phương chịu thua, thì bây giờ Trần Đông Phương lại dùng một cách còn vả mặt hơn để đáp lại Bàn Tử, trong lĩnh vực mà bạn tự tin nhất lại nhẹ nhàng đánh bại bạn, nói bạn sai rồi, bạn không ổn, cảm giác này chắc chắn là không dễ chịu, tôi lén nhìn Bàn Tử một cái, cảm giác sắc mặt của Bàn Tử lúc này tái mét, theo tính khí của Bàn Tử, lúc này anh ta không nói câu nào, điều đó đã chứng minh rằng anh ấy không t·h·ể nào phản bác.
Tôi không thể nhìn Bàn Tử chịu thua được, nên chủ động nói với Trần Đông Phương: "Chú Đông Phương, chuyện này là sao? Ý chú là ông Tư thật ra đã chết từ lâu rồi à?"
Trần Đông Phương nhìn tôi, không gật đầu cũng không lắc đầu, chú ấy nói: "Năm đó cha cháu có viết cho ta một bức thư, giống như các cháu đây, năm đó Diệp Thiên Hoa cha cháu cũng đi vào nơi sâu trong núi Phục Ngưu, cũng tìm lão Tứ một mắt có nhiều kinh nghiệm nhất để dẫn đường, nhưng nhóm của họ gặp phải biến cố ở sâu trong núi Phục Ngưu, không ít người đã an nghỉ trong rừng sâu ở ngọn núi này, trong số những người an nghỉ, còn có lão Tứ một mắt, bởi vì chuyện này, cha cháu còn từng cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng chẳng bao lâu sau, lão Tứ một mắt người đã chết nơi thâm sơn cùng cốc lại đột nhiên quay về, lão Tứ một mắt sau khi quay về lại trở nên vô cùng quái gở, không lâu sau, thì xảy ra chuyện của cha cháu."
Lời nói của Trần Đông Phương khiến tôi rơi vào trầm tư, bây giờ tôi cảm thấy cực kì khó xử với Trần Đông Phương n·à·y·, nếu như dựa theo tình hình ông ấy kính trọng cha tôi, mở miệng ra đều là anh Thiên Hoa, ông ấy cũng xem như là chú của tôi, hơn nữa con người ông ấy làm chuyện gì cũng cẩn trọng không có sơ hở, tôi vốn nên tin tưởng những gì ông ấy nói, nhưng ông ấy là truyền nhân dòng chính của người đứng đầu nhà họ Trần, Trần Cận Chi năm đó lại giết sạch người nhà họ Diệp chúng tôi, cộng với việc lời của ông ấy nói luôn cho tôi một cảm giác giấu đầu lòi đuôi, việc này lại khiến tôi khó mà tin ông ta được.
Cho nên lời nói này của ông ấy, tôi không biết nên tin hay là không, lúc này tôi rất mong anh trai tôi hiện đang âm thầm quan sát trong bóng tối có thể ra mặt, anh ấy chắc chắn có thể phân biệt rõ ràng sự thật giả trong lời nói của Trần Đông Phương.
Cuối cùng, tôi vẫn chỉ có thể tin ông ấy, đây là điểm mà tôi và Bàn Tử đều cảm thấy cay cú nhất, bất cứ ai cũng có thể đem mấy lời nói dối ra để lừa hai chúng tôi, còn hai chúng tôi cho dù biết là không đáng tin nhưng cũng không thể không tin.
"Cha cháu vào núi Phục Ngưu là vì chuyện của chồn vàng sao?" Tôi hỏi.
"Không hẳn là vậy." Trần Đông Phương n·ó·i·.
Sau đó tôi lại hỏi một vấn đề mà tôi quan tâm hơn: "Vậy lão Tứ một mắt này, rốt cuộc là do cha cháu đã phán đoán sai, hay là thật sự ông ấy đã chết đi sống lại?"
"Ta không biết, trên người ông ta có một mùi xác thối, lần đầu tiên gặp ông ấy thì ta đã ngửi ra rồi, anh bạn Bàn Tử của cháu đây cũng vì nguyên nhân này mà suy đoán ông ta giết người ở trong núi, nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng nghe thấy có chuyện người chết sống lại, cho nên ta phỏng đoán, lão Tứ một mắt này dựa vào một phương thức kì lạ để mà sống, thậm chí có thể là một xác sống, nhưng cũng không giống lắm, bởi vì ngoài việc trên người ông ta có mùi của xác thối ra, bất kì chỗ nào khác cũng đều giống hệt người bình thường, bao gồm cả việc ham tiền. Ta không muốn các cháu xảy ra xung đột với ông ta, chính là vì không muốn đánh rắn động cỏ, bởi vì trên thế gian này, chỉ có một mình ông ấy biết năm đó đã dẫn Diệp Thiên Hoa cha cháu đi đến chỗ nào ở trong núi." Trần Đông Phương nói.
Ngay vào lúc này, Bàn Tử đột nhiên lên tiếng: "Trần Đông Phương, nếu ông thật sự coi Diệp Tử là cháu ông, thì ông nói thật đi, năm đó mấy người được lựa chọn từ các quân khu khác nhau để tập hợp thành một đại đội đặc chiến, rốt cuộc là để chấp hành nhiệm vụ gì, bây giờ ông nói ra, Bàn gia tôi thật sự coi ông là một nhân vật, tôi biết chuyện này là chuyện cơ mật của bên trên, bây giờ chỉ có mấy người chúng ta, ông nói đi, Bàn gia tôi lấy danh nghĩa của thiên tôn mà thề, đời này tuyệt đối sẽ giữ kín bí mật này."
Tôi bị câu nói đột ngột của Bàn Tử dọa cho một phen, rõ ràng Trần Đông Phương cũng ngớ người ra một lúc, sau đó thì nhìn Bàn Tử một cái rồi nói: "Kế khích tướng đơn giản đến vậy sao? Cậu có phải là ngây thơ hơn một chút rồi không? Có bản lĩnh thì cậu tự đi mà điều tra, nhưng tôi không bảo đảm là cậu còn sống trước khi tra ra được mấy chuyện này đâu, họ Lưu kia, nể mặt Diệp Tử nên tôi nhắc nhở cậu một câu, vì bản thân cậu cũng được, vì người đứng sau lưng cậu cũng không sao, đừng ngấp nghé giải quyết chuyện này."
Bàn Tử nhìn Trần Đông Phương, cười lạnh rồi nói: "Ông xem xem, ông lại dọa Bàn gia rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận