Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 183: Xung Đột (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Tôi bất chợt quay đầu, nhìn thấy Trần Đông Phương vừa vỗ tay vừa đi tới, đây lại là có ý gì nữa đây? Ban nãy tôi và Bàn Tử nói chuyện rõ ràng là ông ta đã nghe thấy, ý nghĩa của cái vỗ tay này là vì Bàn Tử đã suy đoán đúng rồi sao? Tôi không hề vì chuyện này mà thích thú, ngược lại ngay lập tức liền trở nên căng thẳng, sợ rằng nếu trong những gì mà Bàn Tử suy đoán ra có điểm nào đúng thật thì Trần Đông Phương sẽ l·à·m ra chuyện gì, tôi từng nhìn thấy thân thủ của ông ta rồi, Bàn Tử tuyệt đối không phải là đối thủ.
Tôi đứng lên, nhẹ nhích nhích chân sang phải, như vậy thì cả người tôi đều chắn trước mặt Bàn Tử, tôi cười rồi nói với Trần Đông Phương: "Chú Đông Phương, chú ra đây à?"
Trần Đông Phương khẽ gật đầu với tôi, sau đó, ông ta vòng qua tôi rồi nói với Bàn Tử: "Xuất sắc."
Tôi vội nói: "Hai người bọn cháu ở bên đây nói chuyện tầm phào thôi, chú đừng xem là thật."
Trần Đông Phương nhìn Bàn Tử, rồi nhìn sang tôi, vẻ mặt Bàn Tử ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, dù sao thì ban nãy anh ta cũng mới nói Trần Đông Phương chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Nói xấu sau lưng người khác rồi bị bắt tại trận thì ai mà chịu được chứ.
"Dừng ở đây được rồi, tôi nói lần này là lần cuối cùng, nếu không tôi không cần biết cậu là ai, tôi nhất định sẽ giết chết cậu." Trần Đông Phương đột nhiên cúi đầu xuống, ông ta đột nhiên đưa tay ra, một tay túm lấy cổ của Bàn Tử, quả nhiên, tuy thân thủ của Bàn Tử cũng đã được xem là không tồi, nhưng lúc Trần Đông Phương ra tay, cho đến khi tay chặn ngay trên cổ Bàn Tử rồi, Bàn Tử vậy mà lại chẳng có chút thời gian nào để kịp phản ứng.
"Chú Đông Phương!" Tôi thét lên.
Ai dè lúc này Bàn Tử giơ tay lên, anh ấy vốc một nắm cát trên đất hất thẳng vào mặt Trần Đông Phương, anh ấy thừa thế xoay người một cái, quay qua khóa cổ Trần Đông Phương, sau đó, Bàn Tử hét lên một câu, xoay nắm đấm đấm về phía Trần Đông Phương.
Trần Đông Phương bị một nắm cát ban nãy làm mờ mắt, ông ấy có hơi không mở mắt ra được, nhưng lúc nắm đấm của Bàn Tử đấm tới, ông ấy tuy là nhắm mắt, nhưng tay phải vươn ra nhanh như chớp, vừa khéo chặn ngay phía trước nắm đấm của Bàn Tử, sau đó nắm bàn tay lại, nắm lấy nắm đấm của Bàn Tử, nhẹ nhàng kéo về phía trước một cái, đồng thời chân phải đá ra phía trước, một cú ném qua vai (trong Judo) đẹp mắt khiến Bàn Tử té cái rầm xuống đất, dựa vào thân hình như thế kia của Bàn Tử, một cú ngã như vậy khiến cát bụi tung mù mịt. Bàn Tử nhướn người dậy còn muốn đánh tiếp, một chân của Trần Đông Phương sải ra đạp trên ngực Bàn Tử khiến Bàn Tử không thể nhúc nhích được, Trần Đông Phương nhìn chằm chằm vào Bàn Tử, hừ lạnh rồi nói: "Đừng tự cho mình là thông minh, trong chuyện này, muốn giữ được mạng, thì phải giả vờ hồ đồ."
Bàn Tử còn muốn lên tiếng, cho dù anh ấy có đánh thua thì miệng mồm cũng tuyệt đối không chừa một ai, lúc này tôi hét lên với hai người họ: "Được rồi! Làm cái gì thế! Người mình cả mà đánh cái gì!"
Nói xong, tôi chạy đến đẩy Trần Đông Phương ra, cái đẩy này đương nhiên là không ăn thua gì, tôi nhìn ông ta một cái, cuối cùng ông ấy vẫn nhẹ nhàng nhấc cái chân ra, tôi đỡ Bàn Tử đứng dậy, g·i·ú·p anh ta phủi cát trên người, Bàn Tử biết tôi đang giúp anh ta, nhưng thằng cha này vẫn đứng lên chỉ tay vào Trần Đông Phương rồi nói: "Họ Trần kia, núi cao không dời nước xanh còn mãi, Bàn gia ta sẽ ghi nhớ món nợ này."
"Bớt bớt lại mấy câu đi." Tôi ra sức vỗ một cái vào mông Bàn Tử.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào có được không hả? Cho dù anh có thể đánh thắng Trần Đông Phương thật, bên đây còn có một Lý Thanh kia kìa, anh có thể tiêu diệt được chắc?
"Diệp Tử, cháu qua đây." Lúc này, Trần Đông Phương vẫy tay với tôi rồi nói.
"Cậu đừng qua!" Bàn Tử kéo tôi lại, giống như một đứa trẻ con đang hờn dỗi vậy.
Tôi cười với Bàn Tử, nói: "Được rồi, anh á, cũng đừng có khi không mà suy đoán người khác, chuyện này ai cũng không biết chắc được." Nói xong, tôi nháy mắt với Bàn Tử, Bàn Tử lập tức ngầm hiểu, đây cũng giống y hệt như ban nãy khi Bàn Tử nháy mắt với tôi thì tôi liền hiểu ý của anh ấy ngay vậy, ban nãy vị trí của tôi với Bàn Tử ngồi, tôi không nhìn thấy Trần Đông Phương đang nghe lén, nhưng Bàn Tử thì có thể nhìn thấy, cho nên mấy lời này của anh ấy, thật ra chính là nói cho Trần Đông Phương nghe, bây giờ Trần Đông Phương gọi tôi qua, chắc tám chín phần mà muốn nói với tôi về những chuyện mà Bàn Tử suy đoán ban nãy.
Tôi theo Trần Đông P·h·ư·ơ·n·g đi sang một bên, Trần Đông Phương đưa cho tôi một điếu thuốc, hỏi tôi: "Cháu rất muốn biết chuyện năm đó thật sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận