Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 500: Trời Sáng Rồi (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Cô ta nhìn tôi phất phất tay nói: "Không nhìn ra được cậu lại thâm tình tới vậy, nhưng tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất đừng có âm dương giao hợp với cô ấy, cẩn thận cô ấy rửa sạch máu trên người cậu đó."
"Kế ly gián này còn kém lắm! Được rồi, cô đã hỏi tôi một vấn đề, vậy tôi cũng hỏi cô vấn đề cuối cùng. Cô là một người phụ nữ làm sao có thể gây dựng được chỗ đứng như vậy trong vòng Kinh Tân, hơn nữa với cái địa vị hiện tại thậm chí còn có thể ngồi trong phòng chữ rồng ở cổ hoa lầu nhà họ Lý, tôi muốn nghe sự thật." Tôi nói.
"Người ngoài đều nói tôi là Lý Sư Sư ở kinh thành. Tôi là người phụ nữ xinh đẹp, lại thông minh cho nên những người đàn ông càng có địa vị càng yêu thích tôi, coi việc chinh phục tôi là chuyện rất thú vị, cậu nghĩ sao?" Cô ta cười nói.
"Không thể nói thật à?" Tôi hỏi.
"Cậu đi mà hỏi lão Lục lưng gù ấy, ông ta biết. Nhưng cậu chắc chắn là cứ rời đi như vậy sao, giờ mà cậu muốn làm một hiệp tôi có thể chiều cậu." Cô ta liếm môi nói.
Câu nói này khiến tôi sợ mà bỏ chạy.
Sau lưng vang lên tiếng cười lanh lảnh như chuông.
Ra khỏi cửa, Trần Đông Phương vẫn đang chờ bên ngoài đợi tôi, thấy tôi bước ra ông ta mở cửa giúp tôi. Tôi có thể nhìn thấy hai con mắt ông ta đầy tơ máu, rất rõ ràng là cả đêm không chợp mắt. Ông ta gật đầu với tôi sau đó tôi lên xe. Một người bình tĩnh trầm ổn vậy mà lại đánh lái cái vèo làm một cú quay đầu xe khét lẹt rồi rời khỏi biệt viện của Liễu Thanh Tư.
Trên đường hai chúng tôi vẫn trầm mặc không nói gì, sau cùng tôi nhịn không nổi hỏi: "Chú Đông Phương chú không hiếu kỳ Liễu Thanh Tư đã nói gì với tôi à?"
"Sớm muộn thì cậu cũng sẽ nói cho tôi biết." Ông ta cười nói.
"Ờm, thực ra trước khi gặp gỡ cô ta tôi vẫn có chút tức giận, nhưng sau cùng tôi đã nghĩ thông rồi, bị ai lợi dụng thì cũng đều là bị lợi dụng, ít ra các người cũng sẽ không hại tôi, dù gì tôi sinh ra mục đích cũng chính là thứ để người khác lợi dụng." Tôi nói.
"Đừng coi thường xem nhẹ bản thân, cậu có biết xuất thân và gia thế của cậu là niềm mơ ước của bao nhiêu người không. Nếu cậu nhường cái cơ hội này cho người khác sẽ có vô số người đánh nhau sứt đầu mẻ trán để giành lấy. Hiện giờ tôi biết cậu có giá cả tỷ bạc!" Trần Đông Phương nói.
"Hezz, cũng phải, mà cũng không biết cái số tiền đó lúc nào mới vào được thẻ của tôi." Tôi cười nói.
"Lý gia sẽ không tiếc cậu số tiền nhỏ này đâu. Thằng nhóc này biết rõ hiện tại tôi đang rất hiếu kỳ còn không mau kể đi!" Trần Đông Phương giả vờ tức giận trừng mắt nhìn tôi một cái.
Tôi đem nội dung câu chuyện mà tôi và Liễu Thanh Tư nói kể hết một lượt cho Trần Đông Phương nghe. Nghe xong ông ta dừng xe lại bên đường châm một điếu thuốc hút, vẻ mặt trầm ngâm.
"Chú có nghĩ câu chuyện giả tưởng mà chúng ta đang suy đoán liệu có tồn tại thật không?" Tôi hỏi.
"Năm mươi năm mươi, không quá giả tưởng nhưng cũng có đến tám chín phần như vậy." Trần Đông Phương gật đầu nói.
Nói xong ông ta lần nữa khởi động xe vượt qua cả đèn đỏ rồi đột ngột quay đầu xe lại khiến tôi nhảy dựng cả lên hỏi: "Chú muốn quay lại tìm Liễu Thanh Tư?"
"Không, tôi đưa cậu đi gặp Lục gia." Ông ta đáp.
"Lục gia có thể giải đáp thắc mắc của tôi sao?" Tôi hỏi.
"Không chắc. Chuyện này trước giờ vẫn luôn là phu nhân xử lý, tôi không biết rõ Lục gia rốt cuộc biết được bao nhiêu, nhưng ông ấy có thể phán đoán được liệu chúng ta có nên hợp tác với Liễu Thanh Tư. Còn nữa Lục gia nhất định biết được bí mật của Liễu Thanh Tư. Tôi nói thẳng cho cậu biết Liễu Thanh Tư tuyệt đối không đơn giản là Lý Sư Sư của kinh thành, người đứng phía sau cô ta là ai cũng là một bí mật. Cô ta giống như đột nhiên xuất hiện như vậy chắc chắn sau lưng có một nhân vật cực kỳ lớn giúp đỡ. Các bí mật này chắc chắn Lục gia biết." Trần Đông Phương nói.
Trần Đông Phương lái xe rất nhanh, rẽ ngang rẽ dọc một hồi cuối cùng ra khỏi thành phố tới trước một khu quân sự. Trần Đông Phương giơ thẻ và được vào trong, sau đó, chúng tôi đến một khu biệt thự nhà vườn tương tự như nhà Hàn Tuyết, bên trong có nhiều biệt thự có binh lính đầy đủ vũ trang gác cửa. Xem ra nơi này giống như biệt viện của quân đội vậy.
"Lục gia bình thường không ở nhà họ Lý sao?" Tôi hỏi.
"Ông ấy và thái thái đã sống tách nhau ra được cả mười mấy năm rồi. Nghe nói là do thái thái không muốn sống cùng ông ấy, đuổi ông ấy ra ngoài. Đương nhiên đây cũng chỉ là những lời người ngoài tán dóc, tôi không rõ lắm." Trần Đông Phương nói.

Bình Luận

0 Thảo luận