Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Tôi nói xong rồi mới biết mình lỡ lời, nhưng lời nói ra rồi như bát nước hắt đi sao lấy lại được, cũng không biết nha đầu này có biết sự tình về Quỷ đạo hay không. Bàn tử vội vàng chữa lời nói: "Trên xe không phải chỗ thích hợp nói chuyện, chúng ta đi tới ủy ban thôn, nơi đó yên tĩnh.
Nha đầu này gật đầu một lần nữa biểu diễn kỹ năng lái xe cho chúng tôi. Xe trực tiếp đỗ ở trong sân ủy ban. Lúc qua cổng thôn tôi có quan sát kỹ phát hiện lần này nha đầu này đơn thương độc mã tới. Tôi cũng quan sát biểu cảm của nha đầu thì thấy lần này khác xa với vẻ bướng bỉnh lém lỉnh lần trước.
Sau khi xuống xe tôi đi pha trà, ba người chúng tôi ngồi trên bàn trong phòng họp. Bàn tử hỏi: "Cô gái, cô hãy kể lại cho tôi từ đầu đến cuối một lượt, tôi cũng dễ hình dung mà xử lý."
"Câu chuyện rất đơn giản, Tôn Trọng Mưu biết bà nội tôi nhất định sẽ đến lấy chiếc giày đó, cho nên anh ta đã để vào trong chiếc giày chút manh mối, manh mối này có lẽ được giấu rất kỹ, chúng tôi không nghiên cứu kỹ chiếc giày thì không phát hiện ra được, cũng có thể chỉ có bà nội tôi mới hiểu được thứ đó. Quỷ đạo bọn họ có một loại Quỷ văn, còn có loại m văn, dường như có thể giao tiếp với quỷ, tôi nghi ngờ Tôn Trọng Mưu cũng biết. Anh ta thông qua chiếc giày đã truyền đạt thông tin nào đó cho bà nội, hai người đã hẹn nhau cùng đi. Nói cách khác sự mất tích của bà nội có liên quan trực tiếp đến Tôn Trọng Mưu." Cô gái nói.
"Làm sao cô chắc chắn được người xuất hiện trong camera đó là Tôn Trọng Mưu? Theo Bàn gia tôi hiểu lần này nơi mà Tôn Trọng Mưu tới là nhà họ Tôn đã nuôi dưỡng anh ta tuyệt đối không phải đi Thiên Tân hay là Bắc Kinh." Bàn tử nói.
Cô gái này dùng tay hất một lọn tóc động tác trông vô cùng đẹp sau đó nhìn chằm chằm Bàn tử nói: "Lẽ nào anh lại nghi ngờ những điều mà Lý gia chúng tôi điều tra được, hay anh cho rằng chúng tôi đổ oan cho một người vớt xác ở nông thôn?"
Bàn tử nhún vai nói: "Được rồi, Bàn gia tôi thừa nhận vừa rồi nói bừa, ở điểm này các người chắc cũng không đến nỗi bất lực không làm gì được. Vừa rồi Diệp tử cũng nhỡ mồm nói ra lần này Tôn Trọng Mưu đi tìm một người tên là Quỷ thợ may, bà nội cô biết may vá không?"
"Anh nghĩ rằng người như bà nội tôi sẽ giống những phụ nữ bình thường may vá thêu hoa sao?" Cô gái này tiếp tục hỏi vặn lại.
Tôi suýt không nhịn được mà bật cười, Bàn tử mặt mày ngại ngùng gãi gãi đầu nói: "Cô mà nói bà nội cô biết thêu thùa chắc dọa chết Bàn gia tôi mất."
Nói xong Bàn tử phất tay đứng dậy, đặt ngón tay vào giữa lông mày, đi vòng quanh chiếc bàn dài, cuối cùng quay sang bên cạnh cô gái hỏi: "Ông nội cô nói gì về chuyện này?"
"Nếu các người không nói với tôi Tôn Trọng Mưu đi tìm Quỷ thợ may rồi, chắc tôi sẽ cho rằng các người hợp sức lừa tôi." Lúc này cô gái nói.
"Nói linh tinh cái gì thế?" Bàn tử cau mày nói.
"Sau khi mang chiếc giày đó về, bà nội tôi cứ nhìn chằm chằm nó, dường như bà muốn tìm ra manh mối gì đó từ chiếc giày. Ngày đầu tiên bà nội thậm chí còn không uống giọt nước nào cứ chỉ nhìn chằm chằm chiếc giày. Chúng tôi đi khuyên nhưng đều vô dụng, sau đó vừa hay ông nội quay trở về, lúc này bà nội mới uống chút nước mà ông nội rót. Sau đó có người hỏi ông nội rằng chiếc giày đó có điểm nào khác thường, ông nội nói chiếc giày đó nhìn thì có vẻ chỉ là chiếc giày thêu hoa bình thường còn là giày mà người chết đã đi, nhưng thực tế nó được làm vô cùng tỉ mỉ tinh xảo. Trên thực tế, tay nghề vô cùng tinh xảo. Loại vải này được làm bằng sợi tơ vàng Tây Vực. Loại tơ này rất mỏng nhưng vô cùng chắc chắn. Vào thời cổ đại, một số người thậm chí còn sử dụng loại tơ này như một loại ám khí, vì nó rất mảnh nên khi chạm vào da sẽ bị thương. Có thể dùng loại tơ vàng Tây Vực để dệt vải và làm giày chắc chắn không phải là tay nghề của người bình thường. Hoa văn trên giày được làm bằng tơ vàng và nhuộm trên bề mặt mới tạo ra được những bông hoa có hình dạng và màu sắc khác nhau. Đôi giày này cũng may mà để người chết mang, chôn theo cũng hợp lý. Nếu đổi lại là người sống mang thì cũng chỉ mang một lần, bởi không thể giặt hay làm sạch. Có thể nói, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi giày nào được làm tốt như vậy, kể cả trước đây trong Tử Cấm Thành, giá trị của nó quả thực không đong đếm được. " Cô gái nói.
"Trời, vậy không phải nói bà nội cô đã mang đi một vật vô giá từ chỗ chúng tôi sao?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Con người anh chỉ thô tục đến thế thôi à?" Cô gái quắc mắt nhìn tôi nói.
"Chính miệng ông nội cô nói sao?" Bàn tử lúc này lên tiếng.
Cô gái đó gật đầu nói: "Anh cũng biết quá khứ của ông nội tôi. Bình thường ông có sở thích sưu tầm nghiên cứu những thứ như vậy, thế nên chắc chắn ông không nhìn nhầm. Vì vậy lúc các người nói tới Quỷ thợ may tôi nghĩ nếu không phải tôi đoán nhầm thì chiếc giày đó chính là tác phẩm của Quỷ thợ may bởi ông nội tôi nói tìm thợ thủ công bình thường không ai có thể làm ra được vật như thế. Tôn Trọng Mưu biết bà nội tôi rất có hứng thú với chiếc giày đó cho nên mới tạo ra chuyện này. Bà tôi cũng nói anh ta rất thông minh, biết anh ta cố ý làm vậy nên không thể không đi cùng anh ta một chuyến làm một số chuyện."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận