Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Sau khi hạ táng ông nội, thì bà đã trở về Thiên Tân, đám người của A cũng rời khỏi Phục Địa Câu, lão Lưu và Đường Nhân Kiệt dường như chưa từng xuất hiện, Phục Địa Câu trở về trạng thái yên bình như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mặc dù vậy trong lòng tôi vẫn có dự cảm không tốt, trước khi đám người đó biết được bí mật của Quỷ đạo thì tất cả chỉ là tạm dừng chứ tuyệt đối không phải là sự kết thúc.
Anh trai ở nhà hai ngày cuối cùng vẫn chuyển về biệt viện của mình ở Tam Lý Đồn, nói bản thân vẫn thích sống một mình hơn. Khi mọi việc đã lắng xuống Hàn Tuyết đã mấy lần nói chuyện với tôi, tôi biết cô ấy muốn gì, chính là hy vọng tôi có thể về nhà gặp mặt gia đình cô ấy nhưng tôi luôn giả vờ như không biết Không phải không muốn đi, là do tôi thực sự chưa sẵn sàng. Bàn tử sau khi biết chuyện liền mắng tôi một trận, nói tôi không phải là đàn ông.
"Anh thì biết cái đếch gì. Thứ nhất là tôi cảm thấy sự việc này chắc chắn chưa kết thúc, đám người đó nhất định sẽ có hành động tiếp theo. Thứ hai anh nhìn Tuyết Nhi tuy ở đây hỗ trợ giảng dạy, nhưng vừa nhìn là biết cô ấy là con gia đình khá giả, nhìn điều kiện của tôi đi, Hàn Tuyết không quan tâm nhưng với thân phận làm cha mẹ ai lại nỡ để nha đầu nhà mình theo một người như tôi?" Tôi nói.
"Tiểu Diệp tử, cậu đúng là thằng hèn, những điều cậu nói là cái rắm gì chứ. Cậu nghĩ xem chuyện này kết thúc hay không thì liên quan đếch gì tới cậu? Tuy rằng cậu là trung tâm câu chuyện nhưng Bàn tử tôi cũng không để cậu sứt mẻ, có chuyện gì thì có anh trai cậu gánh vác, bất quá thì vẫn còn Bàn gia đây. Trước khi cậu thắp lại cái đèn đã bị thổi tắt của mình thì tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cậu. Thứ hai, bây giờ mà cậu vẫn cảm thấy cậu chỉ là thằng quan quèn ở Phục Địa Câu sao? Cháu trai của Quỷ đạo Diệp Giang Nam, con trai của binh vương Diệp Thiên Hoa, em trai của người vớt thi Tôn Trọng Mưu, bà ngoại cậu là lão phật gia ở Thiên Tân, ông ngoại thì là Lục gia - lão đại của cái tổ chức đó ở Trung Quốc. Thân phận như vậy lấy bừa một cái nêu ra vẫn sợ không đủ uy tín hay sao? Đường Nhân Kiệt dựa vào lão Lưu mà có thể trở thành người giàu nhất thành phố Lạc Dương, cậu mà dùng tốt cái mạng lưới quan hệ của mình thì muốn gì mà không được? Kể cả những người khác coi thường cậu cậu vẫn còn một thân phận đáng tự hào nhất, cậu biết là gì không?" Bàn tử hỏi.
"Còn cái gì nữa?" Tôi hỏi. Nghe Bàn tử nói vậy tôi quả thực cảm thấy có chút kích động. Không nhắc thì thôi, một khi đã nhắc đến cái mạng lưới quan hệ thân thích của gia đình tôi quả thực vô cùng lợi hại.
"Chính là người anh em của Bàn gia đây." Bàn tử khoanh tay lại nói.
"Xùy" Tôi lập tức ha ha cười lớn. Không thể không nói nghe anh ta nói vậy tôi cảm thấy vô cùng xúc động vui vẻ. Đời người mà gặp được một người bạn chân thành dũng cảm như vậy quả thực là chuyện vô cùng may mắn chân quý.
"Vậy ý anh là tôi nên đi gặp họ?" Tôi hỏi.
"Tại sao không? Cậu đã như thế này rồi, Hàn Tuyết vẫn nhìn trúng xem trọng cậu, đây chính là phần phước từ kiếp trước tu được của cậu. Quan trọng hơn là cô ấy xem trọng con người cậu, có biết nếu một người con gái muốn đưa cậu về gặp gia đình mình là ý gì không? Là đã nhìn nhận cậu là chồng tương lai của cô ấy. Vậy mà cậu năm lần bảy lượt trì hoãn, có còn là đàn ông nữa không?" Bàn tử trừng mắt lườm tôi.
Tôi gật đầu, đạo lý này tôi đương nhiên hiểu. Hai ngày nay tôi không biết phải đối diện với Hàn Tuyết như thế nào, nghe Bàn tử nói vậy trong lòng tôi đã có sự định đoạt, nhưng tôi vẫn muốn trêu chọc Bàn tử: "Bàn gia, tại sao tôi làm vậy lại khiến anh kích động quá vậy, lẽ nào là do năm đó anh đã làm chuyện có lỗi với một cô gái?"
Vốn dĩ tôi chỉ muốn nói đùa chút thôi, ai dè Bàn tử vừa nghe sắc mặt đã chuyển sang u ám nói: "Năm đó khi Bàn gia tôi còn gầy, lại được thêm một thân đủ tài nghệ, đàn ông đúng là béo lên là hỏng tất!"
Bàn tử nói như vậy khiến tính hiếu kỳ của tôi một lần nữa được đẩy lên. Tôi tò mò muốn biết nhất là cô gái mà Bàn tử thích là người như thế nào? Trong mắt tôi Bàn tử quả đúng là một con ngựa hoang bất kham, có thể nhìn trúng anh ta thì liệu phải là một nữ trung hào kiệt như thế nào chứ? Tôi hỏi tiếp: "Bàn gia, kể tôi nghe coi."
"Trước đây Bàn gia tôi một lòng tu đạo, bỏ lỡ cô ấy. Hezz, không nói nữa, nói nhiều lại đau lòng. Sau này khi tôi hiểu ra được mọi chuyện thì người ta cũng xuất gia mất rồi, cho nên tôi nói cậu nghe này, đời người việc quan trọng nhất chính là trân trọng người trước mắt, đặc biệt là những người đối xử tốt với cậu. Con người sống không ai nợ ai cái gì cả, tuyệt đối đừng nghĩ rằng người ta đối xử tốt với cậu là lẽ đương nhiên." Bàn tử nói.
"Lĩnh ngộ đau khổ như vậy...." Tôi nhìn dáng vẻ của Bàn tử mà nhịn không nổi hát lên một câu. Mặt mày anh ta méo xị giơ chân lên sút một cú vào mông tôi mắng: "Hát thằng cha cậu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận