Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 294: Thắp Hồn Đăng (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Không thể không nói, tuy tôi nghe mà không hiểu Bàn Tử đang nói cái gì, nhưng có thể cảm nhận được rằng những gì Bàn Tử nói là rõ ràng và có đầu có đuôi, bố của Hàn Tuyết Hàn Cát Lỗ tin cái này, chắc chắn là cũng có nghiên cứu, cho nên ông ấy đương nhiên là sẽ hiểu những gì mà Bàn Tử nói, ông ấy đứng dậy nhìn Bàn Tử rồi nói: "Vậy theo ý của cậu là?"
"Ý của tôi á? Ông có biết những thứ mà Bàn gia tôi mới nói lúc nãy đáng giá bao nhiêu tiền không?" Bàn Tử nói.
"Bàn gia, không có hay đâu nha, mối quan hệ này của chúng ta mà nói đến tiền bạc là sao?" Tôi vội vàng kéo lấy Bàn Tử rồi nói.
"Sao thế? Đau lòng thay cho bố vợ của cậu đấy à?" Bàn Tử liếc tôi một cái rồi nói.
Hàn Cát Lỗ cười rồi nhìn Bàn Tử, rồi lại nhìn sang tôi, nói: "Diệp Tử, vận khí của cậu cũng được đấy, có thể kết giao được một người bạn giống như Bàn Tử đây."
"Chứ gì nữa? Tiếc là thằng nhóc này trên người có phúc mà không biết hưởng, đừng nói đến cậu ta nữa, thúc thúc, ban nãy Bàn Tử tôi nói đùa với ông thôi, tôi có thể nói đến chuyện tiền bạc với ông sao? Tôi cũng biết ý của ông, người trong chốn quan trường ai mà chẳng muốn được leo lên cao, chuyện này tôi cũng hiểu, có điều nói thật lòng, tôi thấy giữa mi tâm của ông có một tia khí màu xanh tím, đồng nghĩa với việc được âm đức bảo vệ, cho dù về mảng phong thủy có chút khuyết điểm nhỏ nhặt thế này thì cũng không hẳn là dừng bước ở đây, nhất mệnh nhị vận tam phong thủy tứ dựa âm đức ngũ độc thư, cho nên chúng ta chỉ nhìn vào phong thủy thôi thì cũng không được, đợi đến khi tôi rảnh rỗi hơn, sẽ xem cho ông một cách bài bản, nhưng mà ông phải tin những gì mà Bàn gia tôi nói, thu nạp đứa con rể là Diệp Tử đây là điều quan trọng nhất hơn tất cả mọi thứ." Bàn Tử nói.
"Ổ?" Nét mặt Hàn Cát Lỗ khẽ mỉm cười rồi hỏi.
"Đương nhiên, tôi cũng nói thật với ông, mấy người họ hàng của Diệp Tử cũng có chút ngại ngùng, chưa chắc có thể giúp được gì cho ông không, Diệp Tử cùng với tính khí của ông cũng đều sẽ không vì chuyện công danh quan lộ mà mở miệng nhờ vả người khác, thứ mà Bàn gia tôi muốn nói đến, đó là vận khí vốn có trên người cậu con rể tương lai này của ông, có đèn cầy không?" Bàn Tử đang nói thao thao, lại đột nhiên rẽ ngoặt sang hỏi như vậy.
Bàn Tử tâng bốc tôi như vậy cũng có chút ngại ngùng, nhà ông ngoại bà ngoại tôi thì gọi là bà con thân thích gì đâu chứ, cô em họ kia của tôi hôm nay có thể giúp tôi thì tôi cũng coi như là bất ngờ rồi, người ta có nhận hay không nhận tôi thì tôi còn chưa chắc nữa mà, chưa kể lần trước chuyện ồn ào giữa tôi và lão thái thái kia thật ra cũng chẳng vui vẻ gì. Có điều Bàn Tử đột nhiên muốn tìm nến lại khiến tôi có chút tò mò, không những tôi, mà Hàn Cát Lỗ cũng thể hiện ra là ông ấy cực kì có hứng thú, ông ấy gọi một cuộc điện thoại cho mẹ của Hàn Tuyết, chẳng bao lâu sau, mẹ của Hàn Tuyết cầm lên một cây nến đỏ, vừa nhìn là biết trong nhà thờ thần, Hàn Cát Lỗ cầm lấy rồi nói: "Cái này được không?"
Bàn Tử nhận lấy rồi nói: "Được, sao mà không được chứ? Dì à, dì đừng có đi xuống lầu nữa, qua đây, tiểu Bàn cho dì xem một màn ảo thuật."
Mẹ của Hàn Tuyết vốn dĩ muốn đi xuống, nghe Bàn Tử nói như vậy, bà ấy bèn dừng bước, có thể nhìn ra được rằng mẹ của Hàn Tuyết là kiểu người cực kì có hiểu biết và lễ nghĩa, ít nhất cũng biết giữ thể diện tối đa cho chồng ở trước mặt người ngoài, bà ấy nhìn sang Hàn Cát Lỗ, đợi Hàn Cát Lỗ gật đầu thì lúc này bà ấy mới mỉm cười rồi nói: "Không nhận ra nha, cậu còn biết ảo thuật à? Vậy dì phải chăm chú xem cho kĩ mới được."
Bàn Tử vẫy vẫy tay với chúng tôi, gọi chúng tôi đến bên cạnh bàn làm việc của Hàn Cát Lỗ, phía sau bàn làm việc của Hàn Cát Lỗ có đặt một viên Kháo Sơn Thạch, ở phía bên tay phải của ông ấy là một cái hồ cá, bên trong có nuôi mấy con cá chép, tuy là cá chép bình thường, nhưng mà bề ngoài lại vô cùng xinh đẹp.
"Anh muốn làm gì thế?" Bàn Tử tỏ ra thần thần bí bí, tôi liền hỏi anh ấy.
"Bây giờ Bàn gia tôi chắc chắn là không dám thắp lên hồn đăng của cậu rồi, nếu mà thắp lên thật, anh trai cậu không g.i.ế.t c.h.ế.t tôi thì ông nội cậu cũng sẽ từ trong Mười hai hang quỷ nhào ra một chưởng đánh c.h.ế.t tôi mất, thậm chí còn làm hại đến cậu, nhưng tôi có thể dùng cây nến này, đóng vai trò tạm thời như một ngọn hồn đăng, tuy chắc chắn không thể so được với hồn đăng thật sự, nhưng ít nhiều gì cũng có chút ý nghĩa là được rồi." Bàn Tử nói.
"Có được không đó a?" Tôi hỏi đầy vẻ nghi ngờ, một cây nến, thay thế được hồn đăng đã tắt trên vai trái của tôi sao?
"Không sao đâu, về phương diện này mà cậu còn không tin Bàn gia tôi nữa hả?" Bàn Tử lườm một cái, kéo kéo quần áo của tôi rồi nói: "Cởi áo trên ra, để trần bả vai."
Tôi nhìn mẹ của Hàn Tuyết một cái, mặt hơi ửng đỏ nói với Bàn Tử: "Dì còn ở đây kìa, anh làm cái gì vậy?"
"Mẹ vợ của mình mà ngại cái gì không biết nữa? Hơn nữa, mấy đại lão có để lộ bả vai thì có làm sao? Ngoài đường có bao nhiêu người để lộ bả vai kia kìa." Bàn Tử nói.
Tôi nhìn mẹ của Hàn Tuyết, rồi lại nhìn sang Hàn Cát Lỗ, Hàn Cát Lỗ khẽ gật đầu với tôi, mẹ của Hàn Tuyết cũng cười rồi nói: "Không sao đâu Diệp Tử, dì cũng muốn xem xem, tiểu Bàn này muốn làm trò ảo thuật gì đây."

Bình Luận

0 Thảo luận