Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 218: Cái Bóng (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-03 10:48:36
Sau đó, bọn họ cho nổ một điểm cố định, sau khi nổ xong, phát hiện dưới đất thật sự có một đường ống tối om, đường ống này chính là nối liền với thiết bị hình cái phễu đó, không khó để nhận ra, số dịch xác chết kia đều thông qua cái phễu để mà chảy xuống đường ống này, rồi dựa vào đường ống này để chảy vào nơi sâu trong lòng đất.
Sau đó, A không hề dặn dò bất kì một câu nào, ông ấy dẫn theo tám binh vương này, men theo đường ống dưới lòng đất để đi lên phía trước, nếu như không tìm thấy đường đi, thì sẽ đào ở trên mặt đất, chỉ cần đào ra đường ống, thì lại tiếp tục tiến lên phía trước, thứ mà họ làm là một công trình, giống như nạo vét cống ngầm bây giờ vậy, cũng có nghĩa là thời đó không có cái gọi là nước cống ngầm, nếu như có, bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện ra, cái phễu này và cả mấy thi thể kia với đường ống, thật ra giống như y như đúc với công việc thu thập nước cống ngầm ngày nay.
Từ đầu đến cuối, cái bóng đó đều đi theo họ, sau đó thì bọn họ đều thờ ơ không quan tâm, bèn coi như đây là một tiểu đội mười người - tám người lính bọn họ cộng với một A, còn thêm cái bóng này nữa, nãy giờ gộp lại thành một tiểu đội mười người.
Ở phía trước, xuất hiện một ngã rẽ, kết cấu bên trong núi thì không theo nguyên tắc gì cả, lúc bọn họ ở ngã rẽ, chuẩn bị tìm ra vị trí của đường ống, men theo đường ống để đi tiếp, nhưng l•ú•c đào trên mặt đất ra thì lại phát hiện, đường ống vậy mà cũng bị chia thành hai nhánh ngay tại ngã rẽ này.
Lúc này A mới quyết định chia thành hai nhóm, hai nhóm lần lượt tiến vào hai nhánh.
Đi theo A thì không khí trầm lặng, hơn nữa vì sự im lặng của A gây cho bọn họ áp lực rất lớn, xét từ điểm này, gần như không một ai tình nguyện tiếp tục đi theo A, nhưng trên thực tế, bọn họ đều muốn đi theo A, ngoài việc A có thân thủ mạnh mẽ hơn nhiều so với họ, thì ở đây ai trong số họ cũng đều không đoán được phía trước sẽ gặp thứ gì trên đường, A là người duy nhất trong đội của họ biết tình hình trước mắt.
Lúc bọn họ bàn bạc để chia đội, bởi vì cha tôi với Đường Nhân Kiệt và cả Trần Đông Phương là đồng hương, có thể càng dễ giao lưu hơn cho nên ba người họ đương nhiên được phân thành một nhóm, sau đó lại phân thêm một Đại Răng Vẩu, còn có một người quê ở Tứ Xuyên. Anh ấy nói thứ tiếng phổ thông mang giọng Tứ Xuyên rất nặng, vô cùng mắc cười.
Nhóm họ có năm người, còn nhóm của A chỉ có bốn người, sau khi tách ra thì lần lượt tiến vào từng ngã rẽ, sau khi mới tách ra, Đại Răng Vẩu nhìn thấy mấy người nhóm A đã đi xa, liền trực tiếp ngồi phịch xuống trên đất, anh ta móc ra một cuộn xì-gà, châm lên rồi nói: "Mấy huynh đệ chẳng lẽ không nghỉ ngơi sao?"
Đại Răng Vẩu vừa hút thuốc vừa nói: "Mấy thằng nhóc Hà Nam các cậu, đúng là thật thà quá đi, trước khi đến đây tôi vốn cho rằng có đặc vụ của địch thâm nhập vào, ít ra cũng là trùm ma túy quốc tế, nếu cần thiết như vậy thì chúng ta chắc chắn phải đi, nhưng bây giờ thì sao? Đã chết nhiều người như vậy rồi, chết như thế nào, có ai nói với chúng ta một tiếng nào không? Đây hoàn toàn là lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn mà, ngay cả chuyện rốt cuộc bán mạng cho ai cũng không biết, thế thì thành thật làm gì chứ?"
Đường Nhân Kiệt cũng ngồi xuống đất rồi nói: "Đúng đó đại ca, nghỉ ngơi chút đi, chúng ta đi đến đây rồi, còn chưa gặp phải thứ gì có thể chí mạng, cho nên thứ khiến mấy người kia chết chắc chắn là ở phía trước, không nghỉ ngơi bồi dưỡng thể lực cho tốt thì làm sao mà đấu lại nguy hiểm phía trước được?"
Cuối cùng, họ cũng chỉ nghỉ ngơi tại chỗ khoảng mười phút, rồi lại tiếp tục lên đường, đây vẫn là kết quả của cuộc bỏ phiếu giữa bọn họ, anh trai Tứ Xuyên đứng về phía cha tôi và Trần Đông Phương, ba thắng hai, cho nên quyết định tiếp tục xuất phát.
Họ tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng không gặp phải bất kì nguy hiểm gì cả, cứ vậy mà đi, lộ trình dài đằng đẵng và buồn tẻ vô cùng, cứ thế mà đi mãi đi mãi, anh trai Tứ Xuyên đột nhiên sáp đến trước mặt cha tôi, hạ thấp giọng xuống nói với cha tôi và Trần Đông Phương: "Đội trưởng, Đại Răng Vẩu có vấn đề."
Lúc đó cha tôi bèn dừng lại, nhưng rất nhanh thì ông ấy tiếp tục đi tiếp, hơn nữa còn nhỏ tiếng hỏi: "Vấn đề gì?"
"Cái bóng, cái bóng đã nhập vào người anh ta rồi. Lúc mới tách ra, tôi đã xem thử, bên phía chúng ta có năm người, nhưng lại có sáu cái bóng, còn bên phía A, bóng bên đó bình thường, tôi vẫn luôn để ý cái bóng này, cuối cùng tôi nhìn thấy, cái bóng đó và bóng của Đại Răng Vẩu chồng lên nhau." Anh trai Tứ Xuyên nói.
Cha tôi lia mắt trên mặt đất một cái, quả nhiên là vậy, cái bóng vẫn luôn đi cùng với họ đó, quả thật đã không còn nữa, mà cái bóng của Đại Răng Vẩu, lại đậm hơn rất nhiều so với những cái bóng khác.
"Phải làm sao đây?" Trần Đông Phương cũng chú ý đến điểm này, ông ấy h•ỏ•i cha tôi.
"Đi trước đã, cảnh giới." C•h•a tôi nói.

Bình Luận

0 Thảo luận