Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 240: Gió Giục Mây Vần (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-11 12:26:08
Người dịch: Hàn Lam
Biên soạn: Meii
Nhóm dịch: Team Cahe.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé!
Vốn dĩ đám người này mới kịp phản ứng muốn khô máu với Bàn gia, ai dè câu nói này của Bàn gia bá khí vô cùng, mấy người kia thật sự là không dám xông lên, lúc này có một người đứng ra nói với chúng tôi: “Đợi chút, tôi gọi điện thoại cho ông chủ.”
Hắn lấy điện thoại ra rồi bước sang một bên, vừa gọi điện thoại vừa nhìn chúng tôi, qua một hồi, hắn bước đến nói với tên đầu đinh kia: “Chìa khóa.”
“Đại ca, hắn đánh em đó, cứ vậy mà xong hả?” Tên đầu đinh kia nói một cách rất không phục.
Hắn vừa nói ra câu này thì lại bị ăn một tát, người này mắng: “Mày muốn chết thì đừng kéo tao chết chùm! Lấy chìa khóa ra đây!”
Tên đầu đinh lúc này mới không dám cự nự, lấy chìa khóa đưa cho người kia, hắn bước qua rồi nói: “Thật ngại quá hai vị gia, vị huynh đệ này của tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ông chủ nói rồi, đang đợi các vị.”
Ban nãy lúc Bàn Tử động thủ tôi bị dọa cho một phen, dù sao thì đây lại là hai chúng tôi đơn độc đánh nhau với mấy trăm người, không ngờ vậy mà lại có hiệu quả đáng kể, cho nên có lúc đối phó với loại người này, vẫn phải cần tính khí nóng nảy của Bàn Tử, đương nhiên tính khí nóng nảy nhưng phải có thực lực đi kèm mới được, tôi nhận lấy chìa khóa, chạy xe đi, sau lưng truyền đến tiếng bàn tán của đám thanh niên đeo kính đen: “Mẹ nó! Thời buổi này rồi, cưỡi xe đạp điện mà cũng đỉnh vậy hả?”
Hai người chúng tôi vội đến trước sân nhà của anh trai, quả nhiên nhìn thấy người ta ních chật ba lớp trong ba lớp ngoài, người nào người nấy đều cường tráng khỏe mạnh.
Nói thẳng ra đây rành rành là ức hiếp người khác mà, tôi không học theo Bàn Tử, mà thấy tức giận trong lòng, đi đến đó, tôi dừng xe điện lại một bên đường, chỉ vào đám người kia rồi nói: “Mấy người làm gì đó? Tránh hết ra cho ông đây mau!”
Câu nói này của tôi hét lên vô cùng lớn tiếng, đám người lập tức quay đầu lại nhìn về phía tôi, vừa nhìn thấy tôi với Bàn Tử chỉ có hai người, không ít người còn ném cho ánh nhìn không mấy thiện cảm, lúc này Đường Nhân Kiệt bước ra, ông ta nói với đám người kia: “Tránh ra hết đi! Nhìn cái gì mà nhìn! Đây là khách quý!”
Nói xong, ông ta mặt mày tươi cười đi về phía tôi, thân thiết đến mức gần như muốn tóm lấy tay tôi rồi nói: “Diệp Tử, đang muốn gọi điện thoại cho cậu, không ngờ cậu lại tự mình đến đây rồi, lão Lưu vừa hay đang nhắc tới cậu kia kìa.”
Tôi hất tay ông ấy ra, nhìn thấy cái người ngồi ở trên ghế ngay cửa chính nhà anh trai tôi, chính là lão Lưu mà tôi đã từng gặp mặt một lần.
Còn anh trai tôi thì ngồi ngay cửa chính, anh ấy cũng đồng thời ngồi trên một cái ghế, ở trước mặt anh ấy, có đặt một khay trà.
Khoảnh khắc đó, tôi gần như sắp bị anh trai tôi làm cho mê mị.
Trước mặt thiên quân vạn mã, anh ấy ngồi một mình uống trà, chưa nói những cái khác, chỉ kể đến phong độ trầm ổn này thôi, cũng đủ khiến tôi mê mệt rồi.
Tôi bước về phía lão Lưu, nói: “Lão Lưu, đã lâu không gặp a, tôi nhớ lần trước cụ đây từng nói, sẽ tuân theo quy tắc của anh trai tôi, năm nay anh trai tôi đã vào Hang quỷ ba lần rồi, ngày mai là lần ba, tôi đã nói với anh ấy rồi, nhất định sẽ giữ lại cho ông, ông cũng đâu phải là người tiếc ba mươi vạn đó chứ.”
Lão Lưu kia nhìn tôi một cái, trên người ông ấy đầy những nếp nhăn của tuổi tác, lần này gặp ông ấy, hình như còn già hơn nhiều so với lần trước nữa, tôi nhớ đến lời mà anh trai tôi nói, bên trong Mười hai hang quỷ có Long nguyên ăn vào sẽ trường sinh như trong truyền thuyết, cho nên cũng có thể hiểu sự bức thiết của lão Lưu này đối với cái thứ kia. Rất nhiều người già trước lúc chết đều sẽ trải qua sự thăng trầm trong cuộc sống một cách thản nhiên, nhưng có một số người, đặc biệt là kiểu nhân vật quyền quý như thế này là không nỡ chết nhất, bởi vì chết rồi thì không thể nào hưởng thụ vinh hoa phú quý được nữa.
Lão Lưu hừ lạnh một tiếng, giọng nói của ông ấy già nua mà uy nghiêm, ông ấy nói: “Không có quy tắc thì không làm gì được, ta cũng thích người có quy tắc, nhưng không thích người khác chỉ nói quy tắc với một mình ta, lần trước ta đã cho cậu ta sự tôn trọng lớn nhất rồi, lần này, đến lượt ta nói cho người khác nghe thử quy tắc của ta.”
“Lão Lưu, đâu phải chỉ nói quy tắc với một mình ông đâu, sau khi anh trai tôi ở đây, trước giờ chưa từng nói về Mười hai hang quỷ.” Tôi nói với lão Lưu.
Lão Lưu phẩy phẩy tay, đôi mắt đục ngầu của ông ấy quét sang tôi một cái, sau đó cười lạnh rồi nói: “Người trẻ tuổi, ta không thích người khác cự tuyệt ta, đây là quy tắc của ta, cậu hiểu không?”
Lòng tôi chùng xuống, thật ra tôi nên biết từ sớm, chuyện đã đến nước này rồi, chẳng thể nào nói đạo lý được nữa.
“Tôn Trọng Mưu, ta nói với cậu một lần cuối cùng, chỉ cần cậu lấy ra cho ta thứ mà ta muốn, ta có thể cho cậu tất cả những gì cậu cần! Còn nếu không đồng ý với ta, thì đừng trách ta ý lớn hiếp nhỏ.” Lão Lưu nhìn chằm chằm vào anh trai tôi rồi nói.
Anh trai tôi khẽ nâng ly trà lên, nhìn tôi rồi nói: “Diệp Tử qua đây.”
Tôi đi về phía anh trai tôi, đứng ở phía sau anh ấy, sau đó, anh trai tôi lắc lắc đầu nói với lão Lưu: “Tôi sẽ không giúp ông, cũng sẽ không giúp bất kì ai khác.”
“Ra tay đi!” Lão Lưu vung tay xuống.
Lập tức, bốn bề dậy sóng.
“Đợi đã!” Lúc này, Bàn Tử thét lên một tiếng.

Bình Luận

0 Thảo luận