Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 158: Số Mệnh Đặc Biệt (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Giám sát nhà Trần Thạch Đầu thì không cần, đã có nội gián là Tam Khuê rồi thì không cần làm gì nữa. Giờ điều tôi muốn làm chính là tới nhà anh trai, vụ Quan Nhị gia tối qua kèm theo lời phỏng đoán của Bàn tử đã ảnh hưởng rất lớn tới tôi, tôi không thể đi hỏi mẹ mình nhưng có thể hỏi anh trai. Đương nhiên tôi cũng biết anh ấy chưa chắc đã nói cho tôi, nhưng hai ngày trước anh ấy đã chủ động nói với tôi một số việc, điều này khiến tôi có một chút xíu hy vọng, nhỡ đâu anh ấy nghĩ tôi của hiện giờ đã có thể đối mặt với mọi việc mà nói cho tôi biết thì sao?
Tôi tới nhà anh trai, anh ấy vẫn đang một mình ngồi lặng lẽ trong sân. Tôi làm ra vẻ rất tự nhiên mà đi tới tự mình rót trà một ngụm uống cạn rồi n·ó·i·: "Anh à, anh suýt thì không gặp được em trai anh nữa rồi. Tối qua em suýt thì bị Quan Nhị gia chém chết, là Quan Nhị gia, thực sự là ông ấy!"
"Anh biết." Anh ấ·y nói.
"Anh biết?" Tôi giả vờ rất kinh ngạc hỏi. Thực ra anh ấy cho dù có nói với tôi anh ấy biết những gì tôi đều tin, bởi những điều này đối với anh ấy mà nói thì chẳng có gì lạ cả.
Anh ấy gật đầu.
"Cho nên Quan Nhị gia nói em không có đủ ba hồn, mệnh bàn quỷ khí anh cũng biết? Biết rồi mà anh cũng chẳng nhắc em tránh xa Quan Nhị gia một chút? Anh có biết nhát dao đó sượt qua đầu em không?" Tôi hỏi.
"Không phải em vẫn bình yên vô sự đó sao?" Anh trai hỏi ngược lại tôi.
Nhìn biểu cảm của anh ấy tôi biết mình không giả vờ được nữa liền ngồi xuống cạnh anh ấy hỏi: "Được rồi, em không đóng kịch nữa, em biết anh cái gì cũng đều biết cả được chưa? Việc khác em không hỏi, nhưng việc này anh phải nói với em chứ, nếu tối qua mà em tèo thì đến lúc chết cũng không minh bạch rõ ràng, làm quỷ cũng thành quỷ chết oan!"
"Bởi vì vốn dĩ em là một người không nên được sinh ra, cho dù được sinh ra cũng ắt phải chết. Ngọn đèn của em không phải do cô Ngốc thổi tắt, mà vốn dĩ sinh ra đã không có đủ ba hồn, mệnh cách đầy quỷ khí, là cha đã giữ cho em một mạng." Anh trai nói.
Phút chốc miệng tôi há rộng kinh ngạc, không phải vì những lời của anh trai khiến tôi cảm thấy thế mà là cái cách anh ấy nhẹ nhàng nói ra những lời đó ngay trước mặt t·ô·i·. Lẽ nào đúng như tôi dự đoán, anh trai nghĩ rằng tôi đã có thể đơn độc đối mặt?
"Còn nữa không còn gì nữa không?" Tôi hỏi.
"Hết rồi." Anh trai nói.
"Sao lại hết được?" Tôi hỏi. Câu chuyện nói một nửa rồi không nói nữa khiến người ta vô cùng khó chịu. Bây giờ tôi có cảm giác giống như đang ăn một con cá lớn rồi mắc một nửa trong họng vậy.
"Bởi anh cũng không biết điều này có ý nghĩa gì, hơn nữa nói thật anh cũng không nhìn ra được em có sự phi phàm đặc biệt gì." Anh trai không chút lưu tình nói.
Câu này khiến cho mặt tôi đỏ cả lên, nói cứ như là tôi vốn dĩ giỏi giang lắm không bằng. Nhưng quả thực là không có chút vượt trội hơn người nào cả.
"Anh à, sao anh biết được chuyện này?" Tôi hỏi.
"Có một người già nói cho anh, lúc nói chuyện này ông ấy cũng chỉ nói tới đây, cho nên anh cũng không biết phải nói với em thế nào. Hơn nữa qua chuyện tối qua thì em nên biết sau này không được tùy tiện đi thắp nhang, nếu có thấy ai đó có vẻ mặt do dự bất thường thì chạy được cứ chạy, chạy không thoát thì quỳ xuống xin tha, bởi họ rất có thể đã nhìn ra mệnh của em. Một cú vả cũng có thể đập chết được em." Anh trai nhìn tôi trên mặt nở nụ cười như không. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười, cảm thấy anh ấy cười lên cũng rất có sức hút."
"Thật hay đùa vậy? Khoa trương vậy sao? Còn nữa anh à, anh không có việc gì thì cười nhiều chút, cười lên trông đẹp trai lắm!" Tôi nói.
Tôi không nói thì không sao, vừa nói xong thì anh ấy lại khôi phục vẻ lạnh lùng như băng nói: "Anh không đùa với em, không phải Thành Hoàng của nơi nào cũng cầm chỉ dụ của Trương Thiên sư đi cứu em đâu."
Trong phút chốc tôi có cảm giác như cả tâm hồn mình vỡ vụn ra, ý của anh trai là ngày nào đó tôi gặp được cao nhân, họ sẽ giống như Tôn Ngộ Không phân biệt được rõ người và yêu, trực tiếp cho tôi một chưởng chết tươi ư?"
"Có cách nào cứu được không anh?" Tôi hỏi.
Anh ấy gật đầu nói: "Có, anh đang tìm."

Bình Luận

0 Thảo luận